Nhưng hình như Dương Bách Xuyên không hề bị uy hiếp đến, nheo mắt nói một câu: “Ông đang uy hiếp tôi?”
Lúc này Lữ Xuân Thu thực sự rất muốn chụp chết Dương Bách Xuyên cho xong việc, nhưng đối diện với ánh mắt của ông, Dương Bách Xuyên lại không chút sợ hãi, ngược lại làm Lữ Xuân Thu cảnh giác.
Dần dần sát ý trong lòng tan đi, Lữ Xuân Thu biết giết Dương Bách Xuyên rất dễ, nhưng gặp phải thế lực sau lưng Dương Bách Xuyên mới là rắc rối lớn.
So với việc giế t chết Dương Bách Xuyên, gặp phải một cường giả có tu vi giống ông, thậm chí cao hơn đến Địa Cầu chen một chân vào, không bằng giữ lại Dương Bách Xuyên.
Lữ Xuân Thu không tiếc hạ vốn gốc cho Dương Bách Xuyên ba cốc rượu bảo, thật ra muốn thử lực lượng Nguyên Anh bị phong ấn trong cơ thể của Dương Bách Xuyên, muốn nhìn xem là thủ đoạn của thần thánh phương nào?
Kết quả thử một chút lại làm Lữ Xuân Thu kinh hãi, thông qua ba cốc rượu, ông thử ra được lực lượng phong ấn Nguyên Anh của Dương Bách Xuyên vô cùng cường đại, ông không nhìn ra được đó là công pháp truyền thừa gì, là lực lượng thần hồn cường đại phong ấn, loại lực lượng này đã vượt qua Lữ Xuân Thu rất nhiều lần.
Cũng thử ra được, ngộ tính của Dương Bách Xuyên thực sự nghịch thiên.
Chỉ với ánh mắt đầu tiên ông đã nhìn ra được cảnh giới tu vi của Dương Bách Xuyên, không nghĩ đến một tên nhóc Nguyên Anh lại có thể tiêu hóa ba cốc rượu bảo của ông trong vòng chưa đầy ba ngày, tư chất thực sự yêu nghiệt.
Ở trong mắt của Lữ Xuân Thu, tư chất yêu nghiệt như vậy càng làm cho ông thêm nhận định Dương Bách Xuyên là đệ tử truyền thừa của thế lực lớn hoặc đại nhân vật nào đó. Lúc này Lữ Xuân Thu đối mặt với ánh mắt không chút sợ hãi của Dương Bách Xuyên, trong lòng rất kinh dị.
Trong lòng thầm nghĩ: “Xem ra sau lưng tên nhóc này có chỗ dựa lớn, không thể động. Không bằng hợp tác, giết cậu ta sẽ trêu chọc phải cao thủ.”
Đối với Dương Bách Xuyên, suýt chút nữa anh hỏng mất, vừa rồi đối mặt với Lữ Xuân Thu, anh cảm giác được Lữ Xuân Thu thực sự giống như một con mãnh thú tiền sử, chỉ cần vươn đầu lưỡi là có thể cắn nuốt anh.
Cố ý nói không rời đi Địa Cầu bởi vì không chịu nổi uy hiếp của Lữ Xuân Thu, anh cũng chỉ đánh cuộc một phen, cũng may đánh cuộc chính xác, Lữ Xuân Thu không ra tay với anh.
Chờ đến khi Lữ Xuân Thu cười ha ha nói chuyện, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng thở ra một hơi. Trên thực tế sau lưng anh đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, nói thầm trong lòng: “Tên bi3n thái này quá kh ủng bố, không biết tu vi của ông ta là gì?”
Thật ra trong lòng Dương Bách Xuyên bị Lữ Xuân Thu dọa không nhẹ, nhưng nghe thấy Lữ Xuân Thu nói thì anh biết đối phương đã từ bỏ sát ý với mình, có thể nói chuyện đàng hoàng.
Thật ra không phải Dương Bách Xuyên không hề có nghi vấn nào, anh muốn hỏi Lữ Xuân Thu một chút.
Ngoài mặt anh lại tỏ vẻ thả lỏng nói: "Rửa tai lắng nghe."
Dương Bách Xuyên càng bình tĩnh thì Lữ Xuân Thu càng cảm thấy suy đoán của mình không sai.
Lữ Xuân Thu nhìn Dương Bách Xuyên cười, nói: "Hiện tại không có người ngoài, lão phu nói thẳng với cậu, cậu nói người sau lưng cậu cũng đang tìm bảo tàng ở Trái Đất đúng không?"
Dương Bách Xuyên nheo mắt, trong lòng thầm nghĩ: "Quả nhiên tên bi3n thái này có bí mật ở Trái Đất." Trong đầu anh chợt nghĩ tới Phong Vân Thần Khuyển lúc trước gặp phải ở bí địa Trường Bạch.
Lúc trước Phong Vân Thần Khuyển bị dây trói yêu nhốt ba nghìn năm là vì hắn tới Trái Đất dính tới Thần Mộ Viên, theo lời Phong Vân Thần Khuyển Phong Vân Dạ Lang, hắn bị chủ nhân của kiếm Đồ Long Bạch Trường Mi trấn áp.
Nói cách khác Bạch Trường Mi là thủ hộ giả của Thần Mộ Viên, hơn nữa Trái Đất trong miệng Phong Vân Thần Khuyển Phong Vân Dạ Lang gọi là Bổn Nguyên Giới gì đó, anh nhớ lão già cũng đã nói về sự tồn tại của Bổn Nguyên Giới Thần Mộ Viên luôn là truyền thuyết ở Tu Chân Giới.
Rất hiển nhiên bí mật lớn nhất của Trái Đất hoặc Bổn Nguyên Giới thu hút sự chú ý của người Tu Chân Giới rộng lớn, Thần Mộ Viên là một bảo tàng lớn.
Hiện tại Lữ Xuân Thu nói vậy, Dương Bách Xuyên rất tự nhiên nghĩ tới Thần Mộ Viên.
Nghĩ vậy Dương Bách Xuyên thử thăm dò: "Bảo tàng mà tiền bối nói chính là Thần Mộ Viên ư?"
Dương Bách Xuyên vừa nói xong thì nhìn ánh mắt của Lữ Xuân Thu chăm chú, chỉ thấy trong đôi mắt của anh ta bừng sáng, khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Có điều cảm xúc không ổn định của Lữ Xuân Thu cũng chỉ xảy ra trong nháy mắt, nó lập tức lóe lên một cái rồi biến mất, anh ta sâu kín nói: "Xem ra chúng ta có cùng một mục tiêu rồi."
Những lời này tương đương với việc thừa nhận bảo tàng mà ông ta nói chính là Thần Mộ Viên, mà Dương Bách Xuyên cũng đã đoán đúng.
Đoán đúng thì đoán đúng, nhưng Dương Bách Xuyên cũng nhìn thấy nguy cơ đáng sợ từ trong ánh mắt của Lữ Xuân Thu, điều này khiến trong lòng anh rất bất an.
Có thể thấy Lữ Xuân Thu vô cùng để ý tới Thần Mộ Viên, có d*c vọng chiếm đoạt cực kỳ mãnh liệt.
Thế nhưng Dương Bách Xuyên nhớ rõ lúc trước đụng phải Phong Vân Thần Khuyển, hắn đã từng nói người canh giữ Thần Mộ Viên là Phù Đồ Kiếm Tông của Tu Chân Giới Bạch Trường Mi, một vị cường giả Đại Thừa đỉnh phong.
Cũng không ai biết cuối cùng vươn Thần Mộ nằm ở chỗ nào trên Trái Đất.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Lữ Xuân Thu thì hình như đã tìm được sự tồn tại của Thần Mộ Viên.
Hiện tại Dương Bách Xuyên đã biết một vài ý nghĩ của Lữ Xuân Thu, hẳn là anh ta không muốn để mình dính vào, anh ta cho là phía sau anh có thế lực lớn và nhân vật lớn nên không muốn để anh dính tới Thần Mộ Viên, vì vậy lúc trước mới động sát ý với anh.
Nghĩ vậy thì Dương Bách Xuyên biết cuộc nói chuyện với Lữ Xuân Thu phải thay đổi, tốt nhất không thể để tên bi3n thái này cho rằng mình tranh giành lợi ích với anh ta. Bây giờ Lữ Xuân Thu có thể tha cho anh, chưa biết chừng sau này sẽ không.
Lúc tên bi3n thái này nói tới hai chữ bảo tàng thì vẻ mặt vô cùng gấp gáp.
Nói thật, Dương Bách Xuyên căn bản không có hứng thú gì với Thần Mộ Viên, sở dĩ ban đầu mạnh miệng với Lữ Xuân Thu là vì không chịu nổi đe dọa trong lời nói của anh ta.
Mà bây giờ nếu Dương Bách Xuyên đã biết suy nghĩ của Lữ Xuân Thu thì hoàn toàn không cần phải trở mặt với anh ta, tự nhiên khiến trong lòng Lữ Xuân Thu sinh lòng chán ghét và cảnh giác mình. Dù sao Thần Mộ Viên thần bí hay không anh cũng không quan tâm, điều trong lòng anh quan tâm là người thân bạn bè ở Trái Đất
Nếu để Lữ Xuân Thu đề phòng lo lắng khắp nơi thì không phải là chuyện tốt với anh.
Với Vân Môn cũng không có lợi, sớm muộn gì anh cũng sẽ rời khỏi, chỉ là tạm thời vẫn chưa đi, đầu tiên là phải ở bên bà nội đến hết đoạn đường cuối cùng, thứ hai là anh phải khôi phục tu vi mới được. Lần này nói không chừng là một năm, hai năm, hoặc là lâu hơn, nhưng tuyệt đối sẽ đi.
Bởi vì ở Sơn Hải Giới còn có Hầu Đậu Đậu, chồn nhỏ Hương Hương, còn phải tìm đại đồ đệ Độc Cô Hối, tam đồ đệ Võ Kiếm, còn có mấy người Hạ Lộ, rất nhiều người đang chờ anh đi tìm, đó là một phần trách nhiệm, cũng là chuyện tất yếu trong đạo tâm bình thường của anh.