Trong phòng chỉ còn lại hai người phụ nữ đang trợn mắt há mồm.
Hôm nay các cô coi như đã đụng phải hai tên thần kinh.
Nửa ngày sau, một người trong đó hét lên: “Có người nhảy lầu.”
Một người phụ nữ khác cũng trắng bệch mặt, nhưng lại bình tĩnh hơn, đứng dậy chạy đến chỗ cửa sổ, nơi nào còn tung tích của hai tên tâm thần kia, trường hợp ngã xuống gãy chân gãy tay vỡ đầu chảy máu cũng không xuất hiện.
“Gặp quỷ ~” Người phụ nữ đó khiếp sợ nói.
Không nói đến hai người phụ nữ đang khiếp sợ, sau khi Dương Bách Xuyên chạy ra, thả linh thức ra đuổi theo tung tích của người thanh niên kia. Anh cũng không nóng nảy, không nhanh không chậm đuổi theo, tốt nhất đi ra khỏi thành, ở trong thành lại không tiện xuống tay.
Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được mùi máu dày đặc từ trên người của người thanh niên kia, điều này chứng minh tay của hắn ra đã nhuốm máu, vì vậy Dương Bách Xuyên phải giế t chết hắn ta.
Nếu hắn ta không để trong lòng lời cảnh cáo của anh, vậy phải sẵn sàng trả giá mạng sống.
Dương Bách Xuyên không có chút nhân từ nào với đám tu sĩ tội phạm đến từ Sơn Hải Giới này.
Từ linh thức, Dương Bách Xuyên phát hiện người thanh niên kia tăng tốc tối đa, trên người còn dán Thần Hành phù, vẻ mặt hoảng sợ, liều mạng chạy trốn.
Nửa giờ sau, người thanh niên đã ra khỏi thành, đi đến một cái trấn nhỏ, sau đó trốn vào một nhà thờ Hồi giáo.
Chỉ là một nhà thờ nhỏ, có ba tầng, xung quanh có tường vậy, nhìn qua rất kín.
Dương Bách Xuyên mỉm cười, không nhanh không chậm đi vào.
Người thanh niên không phát hiện được anh đi phía sau hắn ra.
Khi Dương Bách Xuyên đi đến cổng lớn của nhà thờ Hồi giáo, lập tức nhíu mày, mùi máu tươi truyền đến từ trong gió nhẹ, nghe thấy tiếng đánh nhau.
Không cần dùng linh thức xem xét, trực tiếp dùng chân đá văng cửa ra.
Nghe được một âm thanh già nua: “Tam sư đệ, nhanh đến hỗ trợ, con đàn bà này quá lợi hại.”
“Nhị sư huynh đừng dây dưa, có kẻ địch mạnh xuất hiện, từ bộ dạng, hình như chính là người đã đưa ra cảnh cáo với các tu sĩ Sơn Hải chúng ta, tu vi sâu không lường được, suýt chút nữa ta không trở về được.” Người nói chuyện chính là người thanh niên bị Dương Bách Xuyên truy đuổi.
“Bớt nói nhảm, xử lý con đàn bà này rồi nói sau, muốn chạy cũng không chạy được.” m thanh già nua sốt ruột đánh gãy lời nói của thanh niên.
Lúc này xuất hiện trong viện, nghe thấy một âm thanh nhỏ nhẹ mà bén nhọn, nói: “Muốn chạy, cửa sổ cũng không có, hôm nay bà đây phải giế t chết đám chó chết chúng mày, rút da lộ gân chúng mày…”
Dương Bách Xuyên nghe thấy âm thanh này, hình như một người phụ nữ đang đánh nhau với hai lão giả, hiện tại có thêm thanh niên kia, cục diện ba đánh một.
Nghĩ như vậy, Dương Bách Xuyên đẩy cửa vào, bên trong là một đại sảnh cầu nguyện rộng 200 mét vuông, vô cùng hỗn loạn.
Trong đại sảnh có ba nam một nữ.
Trong ba nam, có hai lão giả diện mạo già nua đều là Kim Đan đại viên mãn, người thứ ba là tên thanh niên chạy trốn đến đây, tu vi Kim Đan hậu kỳ.
Một người phụ nữ khác, mặc áo đỏ, tu vi Kim Đan sơ kỳ đỉnh phong, nhưng một đánh ba lại không rơi xuống thế hạ phong, đưa lưng về phía Dương Bách Xuyên đánh ba người kia sấp mặt.
Thấy cảnh tượng như vậy, Dương Bách Xuyên thật sự có chút khiếp sợ, một người phụ nữ Kim Đan sơ kỳ, đối mặt với hai Kim Đan đại viên mãn, cộng thêm một Kim Đan hậu kỳ vừa gia nhập vòng chiến, vậy mà lại không rơi vào thế thua, làm anh lau mắt mà nhìn.
Nhưng nghe âm thanh này, Dương Bách Xuyên cảm thấy có chút quen tai.
Trong lòng còn nghĩ, có lẽ người phụ nữ và hai lão giả xuất hiện ở chỗ này là cá sa lưới, không bị các tông môn võ cổ giám thị. Cũng may anh đụng phải, tận diệt luôn cả thể cho bớt việc.
Ở trong lòng Dương Bách Xuyên, những người này đều đến từ Sơn Hải Giới, chẳng qua có thù oán, ngược lại chém giết nhau ở chỗ này.
Dương Bách Xuyên không tiếng động đi vào, cũng không vội ra tay, chuẩn bị xem diễn rồi tính tiếp.
Đồng thời thả ra linh thức xem xét xem ở chỗ này còn có tu sĩ ẩn nấp nào nữa không.
Ngay sau đó trong lòng anh trào dâng lên sát khí, trong linh thức phát hiện mấy thi thể của người thường ở sau giáo đường, hiển nhiên là người của nhà thờ Hồi giáo.
Những người này dám ra tay với người bình thường, vậy Dương Bách Xuyên không có đạo lý buông tha cho bọn họ.
“A ~”
Đúng lúc này, người phụ nữ mặc áo đỏ phát ra tiếng rên nũng nịu bén nhọn, bị ba người đàn ông bao vây tấn công, cuối cùng bị chèn ép, trên đùi bị người thanh niên kia dùng kiếm cắt qua.
Dương Bách Xuyên không định hỗ trợ, dù sao trong mắt anh những người này đều là tu sĩ Sơn Hải Giới, đều đáng chết, làm cho bọn họ đánh đến cuối cùng, anh đứng xem diễn là được.
Thân pháp của người phụ nữ kia rất quỷ dị, đầu tóc tán loạn, Dương Bách Xuyên không nhìn thấy rõ bộ dáng của người đó.
Nghe thấy người phụ nữ giận dữ nói: “ĐM, hôm nay tao sẽ đập chết ba con dê bọn mày, đám chó chết.”
Dương Bách Xuyên nghe thấy tiếng mắng này, hoàn toàn không giống lời mắng mà người Sơn Hải giới có thể mắng, lời nói nhỏ nhẹ này có chút quen quen, a, không nhớ nổi.
Không lẽ người phụ nữ này là người Địa Cầu?
Dương Bách Xuyên nói thầm trong lòng.
Lúc này người phụ nữ kia múa may trường tụ đỏ thẫm, giống như đang khiêu vũ, ngay lập tức ám khí liên tiếp bay ra, là bảy cái trâm cài nhỏ dài ba tấc bay vụt đến chỗ ba người kia.
Một lão giả trong đó lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Đàn bà thôi, xem chiêu, lão phu tiễn ngươi xuống địa ngục.”