Dương Bách Xuyên biết rõ, bất cứ tông môn nào ở Sơn Hải Giới đều sẽ có đại trận bảo vệ, tất cả những ngọn núi cao đến hàng nghìn trượng kia đều ẩn trong sương mù, không thể nhìn rõ tình huống bên trong.
Nghĩ như vậy, Dương Bách Xuyên nhìn thấy Từ sư huynh vung tay đánh một chưởng tới đám mây mù dưới chân núi.
Giây sau, mây mù cuồn cuộn tản ra, một cánh cửa cao lớn hùng vĩ xuất hiện, phía trên đề ba chữ ‘Kình Thiên Môn’.
Trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên nhìn thấy hai bóng dáng từ cửa sơn môn bay ra ngoài.
“Hóa ra là Từ sư huynh, không phải các huynh đi tuần tra sau núi sau, nhanh như vậy đã về rồi à, Ô ~ Bọn Vương sư đệ đâu rồi, sao vẫn chưa quay lại.” Một người trong số đó hỏi.
“Mau mau đóng đại trận bảo vệ núi, có cường giả đột kích, đám Vương sư đệ bị người đó giế t chết rồi ~” Từ sư huynh vừa nói vừa run rẩy xông vào trong sơn môn.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Dương Bách Xuyên đã phi người lên, bay thẳng về hướng Kình Thiên Môn, hắn đi theo Từ sư huynh, định xông vào Kình Thiên Môn.
Chỉ sợ là hắn không phá được trận pháp bảo vệ núi, dù sao thì mục tiêu của Dương Bách Xuyên cũng rất lớn, hắn muốn đuổi Kình Thiên Môn ra khỏi địa giới, đoạt lấy nơi này, có một thông đạo nối thông qua Sơn Hải Giới, hắn bắt buộc phải chiếm được.
Từ xưa tới nay, Sơn Hải Giới luôn là nơi cá lớn nuốt cá bé, hắn có thực lực chính là có lý, chiếm địa bàn của một tông môn thì có làm sao?
Dù sao thì hắn cũng có thù oán với Kình Thiên Môn, chẳng phải sợ cái gì.
Không nhắc tới đạo đức, ở Sơn Hải Giới vài năm, Dương Bách Xuyên hiểu rõ một quy luật, nắm đấm giải quyết được tất cả.
Về việc nắm đấm của mình có lớn hay không, Dương Bách Xuyên tự nhận, Xuất Khiếu Kỳ như hắn trên Sơn Hải Giới hẳn là khá lớn.
Dựa theo tin tức mà năm đó Diệp Vô Tâm đã nói, ở Sơn Hải Giới, tu vi Kim Đan là thấp nhất, tu sĩ Nguyên Anh là cao thủ, Xuất Kiếu Kỳ chính là cường giả, hơn nữa còn rất hiếm.
Dù sao thì hắn cũng đã ở Sơn Hải Giới vài năm, tu sĩ Xuất Khiếu Kỳ không có mấy người, chỉ có Ân Tĩnh An ở trận chiến thành Yêu Quang năm đó, cưỡng ép đạt tới cảnh giới Xuất Khiếu, những cũng chỉ là kết quả cưỡng chế tăng tu vi mà thôi.
Còn có Lão ma tước – Đại yêu ngũ chuyển cũng đạt tới cấp bậc Xuất Khiếu, ngoài lần đó thì Dương Bách Xuyên chưa từng gặp tu sĩ Xuất Khiếu nào.
Mà ở thành Yêu Quang năm đó, sau khi Dương Bách Xuyên cắn nuốt tám yêu hồn cổ để gi ết chết Ân Tĩnh An, trong lúc hôn mê hắn nghe sư phụ mình nhắc tới Hóa Thê Lương, cũng xem như là một Xuất Khiếu, đám người đó là sứ giả ranh giới, nói chính xã thì họ không phải là người của Sơn Hải Giới, vậy nên không tính.
Cho đến hiện tại, hắn đã đạt tới cảnh giới tu vi Xuất Khiếu, Dương Bách Xuyên tự nhận mình có thể đứng trên võ đài cường giả của Sơn Hải Giới, vì vậy hôm nay mới chuẩn bị to gan một lần, lấy sức một mình hắn để địch cả Kình Thiên Môn, hắn cho rằng mình có thực lực đó.
Ngay lúc Từ sư huynh hô đóng cửa, Dương Bách Xuyên đã bay nhanh tới, hắn nở nụ cười tà ác chém một kiếm vào cánh cửa Kình Thiên Môn.
“Không xong rồi, mau đóng cửa.”
Có lẽ là kiếm của Dương Bách Xuyên mang theo sức mạnh cường đại khiến cho đám đệ tử Kình Thiên Môn cảm nhận được, một người hô to vội vàng đóng cửa.
“Ầm ầm ~”
Sương mù cuồn cuộn quanh sơn môn, mang theo linh lực dao động cường đại, trận pháp được khởi động chỉ trong nháy mắt.
Rốt cuộc thì kiếm của Dương Bách Xuyên cũng không nhanh bằng trận pháp.
“Đáng tiếc ~”
Đáp xuống trước cửa Kình Thiên Môn, Dương Bách Xuyên cúi đầu lẩm bẩm.
Cảnh tượng này cũng nằm trong dự liệu của hắn, hắn biết lực lượng của trận pháp mượn sức mạnh của đất trời, dù sao thì công kích của pháp khí cũng chỉ là sức người, không thể so sánh với thiên địa.
Sau khi chém ra một kiếm, Dương Bách Xuyên cũng phát hiện trận pháp bảo hộ Kình Thiên Môn không hề đơn giản, đây chính là trận pháp cổ xưa.
Trận pháp chi đạo chính là thiên địa đại đạo, không dễ dàng phá vỡ.
Sau khi trận pháp bảo hộ Kình Thiên Môn khởi động, bên trong không hề có chút thương tổn nào.
Mây mù trước mắt cuồn cuộn, cánh cửa to lớn dần biến mất, Từ sư huynh và hai gã đệ tử chúng khuất sau sơn môn.
Dương Bách Xuyên không nhìn thấu được trận pháp này, nhưng hắn không tin tà, hắn chuẩn bị vung kiếm lên tấn công đại trận hộ pháp Kình Thiên Môn.
Lực thần hồn và chân khí hợp lại với nhau, kiếm Đồ Long lóe lên ánh sáng lập lòe, chân khí cường đại không ngừng hội tụ trên thân kiếm.
Đột nhiên Dương Bách Xuyên gầm lên một tiếng, vung kiếm chém xuống.
Kiếm khí hơn mười trượng bổ xuống hình thành một hư ảnh cực lớn.
Sương mù trắng xóa đối diện thực ra là lực lượng của kết giới trận pháp, hàm ý đây chính là sức mạnh của đất trời.
“Ầm ~”
Một kiếm bổ xuống, kiếm khí hung hăng chém vào làn sương mù cuồn cuộn, phát ra một tiếng nổ rung trời.
Cả vùng đều bị rung chuyển.
Mây mù đối diện không ngừng tản ra.
Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn qua, trong đám sương mù, hắn loáng thoáng nhìn thấy cảnh cửa của Kình Thiên Môn đang không ngừng rung chuyển.
Nhưng mà đáng tiếc là, chỉ sau vài giây ngắn ngủi thì mây mù đã hợp lại với nhau.
Dương Bách Xuyên tiếc thầm, hắn biết dùng vũ lực sẽ không phá được đại trận hộ sơn này, trong lòng cũng giật mình, Kình Thiên Môn có thể bố trí được đại trận cổ xưa như vậy, chứng minh tông môn này có thế gia trận pháp.
Hoặc là, đại trận cổ xưa này do Kình Thiên Môn lưu truyền lại, mặc kệ là như thế nào thì Kình Thiên Môn cũng không hề đơn giản.
Hắn dùng toàn lực chém ra một kiếm nhưng lại không chút sứt mẻ, không thể lay động đại trận bảo vệ Kình Thiên Môn, chứng tỏ Kình Thiên Môn còn có cao thủ.
Hắn cũng không dám chắc, nơi này có tu sĩ Xuất Khiếu Kỳ hay không?