“Cái gì?” Từ Cơ Vũ không kịp phản ứng, mượn địa bàn? Chuyển đi nơi khác?”
Từ Cơ Vũ không phản ứng kịp nhưng lại có người phản rất nhanh, lão già bên cạnh bà ta giận dữ quát: “Láo xược ~”
“Vô liêm sỉ ~”
“To gan ~”
Từng tiếng chửi bới đầy giận dữ vang lên.
Cả đám trưởng lão của Kình Thiên Môn không ngờ Dương Bách Xuyên lại to gan như vậy, hắn ta muốn cướp địa bàn ~
Đường đường là tông môn đứng đầu châu Bắc Sơn, từ khi nào lại bị người khác khinh rẻ như vậy?
Trong lúc nhất thời, mấy người bọn họ đều bị đánh lừa ~
Mà ngay lúc này, toàn thân Từ Cơ Vũ nổi lên sát ý, đôi mắt già nua từ đục ngầu trở nên sắc lẹm, đột nhiên bà ta nhớ đến cái tên mà Dương Bách Xuyên tự báo.
Bà ta ấn tượng với cái tên ‘Dương Bách Xuyên’ hơn bất kỳ ai, bảy năm trước, đệ đệ ruột Từ Vân Cơ trấn thủ sản nghiệp của Kình Thiên Môn ở thành Yêu Quang, tới cuối cùng ngay cả hài cốt cũng không còn, đệ đệ của bà ta bị một tên tiểu tử tên Dương Bách Xuyên gi ết chết.
Kể từ khi thành Yêu Quang bị phá hủy, bà ta đi khắp nơi tìm kiếm Dương Bách Xuyên để báo thù cho Từ Cơ Vân, nhưng ngay thời điểm đó, một cường giả tên là Hóa Thê Lương trực tiếp tìm tới cửa, cảnh cáo không được ai truy xét chuyện ở thành Yêu Quang.
Năm đó, Hóa Thê Lương hoàn toàn có năng lực khiến cho Kình Thiên Môn bọn họ không sức chống cự, đồng thời còn tiết lộ thân phận là người trông coi Thiên Trảm của Sơn Hải Giới, địa vị cường giả tối cao.
Kể từ đó về sau, chuyện của thành Yêu Quang cũng không được nhắc tới.
Nhưng Từ Cơ Vân là đệ đệ ruột của bà ta, làm sao Từ Cơ Vũ có thể bỏ qua cho cái tên Dương Bách Xuyên đó được.
Từ Cơ Vũ xin thề, cho dù là tan xương nát thịt bà ta cũng phải gi ết chết Dương Bách Xuyên, báo thù cho đệ đệ Từ Cơ Vân của mình, đáng tiếc là mấy năm nay bà ta không tra được bất cứ tin tức nào, không hề có tung tích của Dương Bách Xuyên.
Không nghĩ tới, hôm nay gã thanh niên tóc trắng này lại tự xưng là Dương Bách Xuyên.
Ngay lập tức, sát ý trên người Từ Cơ Vũ bộc phát, nhớ lại, bà ta và đệ đệ xuất thân thấp kém, nhờ có cơ duyên mới bước trên con đường tu chân, lúc cha mẹ mất đã dặn dò bà ta phải chăm sóc tốt cho đệ đệ, nhưng bây giờ đệ ruột Từ Cơ Vân của Từ Cơ Vũ đã chết.
Hàng trăm năm khó khăn gian khổ, hai tỷ đệ họ đã trải qua rất nhiều, tình cảm sâu sắc, nhưng cuối cùng đệ đệ lại bị cái tên Dương Bách Xuyên giết.
Trong lòng Từ Cơ Vũ, bà ta không quan tâm giữa Dương Bách Xuyên và Hóa Thê Lương có quan hệ gì, bà ta đã thề, chỉ cần một ngày nào đó Dương Bách Xuyên xuất hiện thì nhất sẽ báo thù rửa hận cho đệ đệ Từ Cơ Vân, cho dù là phải trả giá bằng cả tính mạng thì bà ta cũng không hối tiếc.
Đôi mắt già nua của Từ Cơ Vũ sắc như dao nhìn về phía Dương Bách Xuyên: “Ngươi chính là Dương Bách Xuyên ở thành Yêu Quang bảy năm trước?”
Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được sát ý phát ra từ người bà ta, ánh mắt Từ Cơ Vũ nhìn hắn ta như một con rắn độc, hắn thầm nghĩ: “Xem ra bà già này có quan hệ với lão Từ Cơ Vân ở thành Yêu Quang năm đó.”
Có quan hệ thì có quan hệ thôi, vậy thì sao?
Năm đó, ba lão già muốn giế t chết hắn, lẽ nào bắt hắn phải chờ bị giết hay sao?
Đối mặt với ánh mắt như rắn độc của Từ Cơ Vũ, Dương Bách Xuyên cũng không giấu diếm: “Đúng thì sao?”
Lời này coi như là thừa nhận.
“Hahaha…” Từ Cơ Vũ đột nhiên cười như điên, tiếng cười của bà ta cực kỳ gượng gạo khó nghe, nhưng trong đôi mắt già nua của bà ta lại tràn đầy nước mắt.
Một giây sau, Từ Cơ Vũ âm trầm nói: “Nói như vậy, ngươi chính là Dương Bách Xuyên đã đại náo thành Yêu Quang năm đó? Đệ đệ Từ Cơ Vân của ta là do ngươi giết?”
“Đúng thì thế nào?” Dương Bách Xuyên lưu manh thừa nhận, dù sao thì đối phương cũng chỉ là Nguyên Anh mà thôi, cho dù là Nguyên Anh đại viên mãn thì cũng chỉ có vậy, không phải Xuất Khiếu thì có thể làm gì được hắn ta?
Cứ coi như tu vi của bà ta đạt tới Xuất Khiếu, trong cùng một cảnh giới cấp bậc như nhau, Dương Bách Xuyên có tự tin đánh bại mọi kẻ thù.
“Hôm nay lão già này nhất định phải g iết chết ngươi, báo thù rửa hận.” Dứt lời, trong tay bà ta lóe lên tia sáng, một pháp khí kỳ cổ quái xuất hiện, nhìn qua thì đây giống như là một pháp trượng màu đỏ, phía trên quả thật có chín đầu thú vật hình dạng khác nhau.
Giây sau, hắn nghe thấy bảy người đứng cạnh Từ Cơ Vân hét lớn: “Kết trận, giết cho ta ~”
Trong tiếng rống giận, Dương Bách Xuyên nhìn thấy cây trượng trong tay Từ Cơ Vũ đột nhiên phát ra ánh sáng màu đỏ, bà ta hô lên: “Cửu thú hiện thân ~”
Cửu Thú Linh Bảo Trượng bỗng nhiên vang lên tiếng gầm của dã thú.
Ngay sau khi hư ảnh yêu hồn xuất ra từ Cửu Thú Trượng của Từ Cơ Vũ, trong lòng Dương Bách Xuyên cũng giật mình.
Hắn biết linh bảo pháp khí là pháp bảo cao cấp hơn linh khí, sở dĩ linh bảo lợi hại hơn linh khí, là bởi vì giữa chúng có sự khác biệt về bản chất.