Thân là con gái ai không yêu cái đẹp, ai đi ngủ mà không quan tâm dáng vẻ của mình?
Đây là bình thường thôi.
Nhưng mà ở một mặt nào đó trong lòng Dương Bách Xuyên cũng có tính toán, nghĩ kế tiếp khi tiếp xúc với Trịnh Bân Bân vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, nếu không có khi hắn cũng sẽ bị đánh.
Trong khi Dương Bách Xuyên đang miên man suy nghĩ, Trịnh Bân Bân đã tiến đến, nói: “Dương đạo hữu đợi lâu rồi, ta có nói chút chuyện với tứ đệ, à đúng rồi, Dương đạo hữu cũng là khách phiêu lưu hả? Đến đây là hoa Vô Diệp đúng chứ?”
Câu hỏi tùy ý nhưng lọt vào lỗ tai Dương Bách Xuyên thì hắn thầm nghĩ xem ra bây giờ mới bước vào chủ đề chính.
Đối với việc Trịnh Bân Bân nhắc đến khách phiêu lưu, hiển nhiên Dương Bách Xuyên cũng biết, năm đó hắn biết đến đoàn thể khách phiêu lưu này là khi ở thành Yêu Quang, khách phiêu lưu là một đám người chơi với lửa, ăn cơm tu chân, xuất nhập Sơn Hải Giới khắp các nơi hiểm ác, thu hoạch thiên tài địa bảo, dùng để đổi lấy tài nguyên tu luyện, đương nhiên cũng có người trở thành khách phiêu lưu vì muốn rèn luyện mài giũa tâm cảnh của mình để đột phá, dù sao mạo hiểm cũng là một cách để tu luyện.
Chẳng qua khách phiêu lưu chuyên nghiệp đều có tín ngưỡng mạo hiểm và tổ chức.
Đối mặt với câu hỏi của Trịnh Bân Bân, Dương Bách Xuyên ngẫm một lúc rồi nói: “Tại hạ là đơn độc đi mạo hiểm, quả thực đến đây vì hoa Vô Diệp.”
Đối mặt với bốn người bọn Trịnh Bân Bân hắn vừa quen biết, còn chưa tới mức thổ lộ tâm tình, tất nhiên sẽ không nói hắn vì bị người ta đuổi giết, bắt phải tiến vào sa mạc, mà nói mình đơn độc đi mạo hiểm là thích hợp nhất rồi.
Dù sao thế giới tu chân xưa giờ không thiếu khách phiêu lưu độc lai độc vãng.
Mà hoa Vô Diệp trong miệng Trịnh Bân Bân, Dương Bách Xuyên nhanh chóng nhớ lại trong đầu một chút là biết, hoa Vô Diệp chính là một loại thiên tài địa bảo chỉ tồn tại ở sa mạc châu Tây Sơn. Cây không có lá ba ngàn năm mới có thể nở hoa, vô cùng khan hiếm, là loại đan dược linh dược luyện chế thần hồn, rất hiếm có, cũng là linh hoa gia tăng sức mạnh thần hồn.
Tu vi hiện lại là cảnh giới Xuất Khiếu, tăng sức mạnh của thần hồn lên có thể tăng cường hồn lực của hai thần m Dương và ngược lại.
Sau khi nghe Dương Bách Xuyên nói xong, vẻ mặt Trịnh Bân Bân vui vẻ, nói: “Trùng hợp quá, huynh muội chúng ta cũng đến đây vì hoa Vô Diệp, không bằng Dương đạo hữu gia nhập với bọn ta đi? Tuy hoa Vô Diệp chỉ có ở sa mạc châu Tây Sơn này, nhưng sa mạc mênh mông muốn tìm thấy hoa Vô Diệp cũng khó, vừa hay trong tay ta có một chỗ sinh trưởng hoa Vô Diệp. Nếu Dương đạo hữu gia nhập với bọn ta, khi thu hoạch hoa Vô Diệp hiển nhiên sẽ không thiếu phần của ngươi, ngươi thấy sao?”
Nói xong, Trịnh Bân Bân dùng đôi mắt tròn to đen láy nhìn Dương Bách Xuyên, tràn ngập chờ mong, sâu trong mắt lại có ánh sáng lập lòe, ai cũng không biết nàng ta đang nghĩ gì.
Dương Bách Xuyên nghe xong Trịnh Bân Bân nói chuyện, hắn nhìn nàng ta cười nghiền ngẫm mà không nói gì, hắn chưa bao giờ tin vào chuyện tốt sẽ có cái bánh từ trên trời rơi xuống.
“Sao vậy Dương đạo hữu không muốn hả?” Lúc này ý cười trên mặt Trịnh Bân Bân biến mất, dáng vẻ như rất tức giận.
Còn Dương Bách Xuyên lại cười ha ha, híp mắt lại nói: “Có thể được một đại mỹ nhân cỡ như Trịnh đạo hữu đây mời chia một miếng bánh, đó là chuyện cực kỳ tốt.”
Nói đến đây, Dương Bách Xuyên tạm dừng một chốc, hắn kéo dài giọng nói: “Nhưng mà… Dương mỗ sợ là vô phúc nhận ơn của mỹ nhân, con người ta khá là thiết thực, trước giờ không tin vào chuyện tốt như có miếng bánh từ trên trời rớt xuống, nếu như theo lời của Trịnh đại mỹ nhân thì tuy hoa Vô Diệp chỉ sinh trưởng ở sa mạc nhưng muốn tìm được một gốc cây phải cần có cơ duyên. Tuy nhiên trong tay Trịnh đạo hữu lại nắm một địa điểm sinh trưởng của hoa Vô Diệp, hơn nữa đã có bốn huynh muội nhà ngươi, thêm một người là ta nữa, ngươi mời ta gia nhập vào nhóm mấy người các ngươi thì ta đây nhận được của hời mà chẳng mất gì rồi. Thế thì làm sao mà Dương mỗ đây dám nhận lấy ý tốt của Trịnh đạo hữu? Vầy đi, mọi người đều là người sáng suốt, Trịnh đạo hữu đi thẳng đến chỗ có hoa, có chuyện gì cần Dương mỗ ra tay, nếu làm được thì đến lúc đó Dương mỗ mới yên tâm thoải mái nhận ý tốt của Trịnh đạo hữu được, ý của Trịnh đạo hữu thế nào.”
Lời nói của Dương Bách Xuyên gần như rất rõ ràng, đừng lừa gạt ông đây, ông đây không thích lừa dối, có chuyện gì thì nói cho rõ ràng, nếu không đừng trách Dương mỗ trở mặt.
Tuy đối phương có bốn người, nhưng nếu thật sự đánh nhau thì có lẽ Dương Bách Xuyên không phải đối thủ của bọn họ, nhưng nếu Dương Bách Xuyên mà muốn chạy thì bốn người bọn họ đừng mơ mà cản được.
Chờ Dương Bách Xuyên dứt lời, vẻ mặt tinh nghịch của Trịnh Bân Bân nhìn Dương Bách Xuyên nở nụ cười nhưng không nói gì, ngược lại liếc lão tam Hoa Liễu Tường bên cạnh một cái.
Ngay sau đó Hoa Liễu Tường tiến lên một bước, giận dữ nói: “Không phải vì muốn nâng đỡ tiểu tử nhà ngươi, lão đại nhà ta có lòng tốt mời ngươi là đã nể mặt ngươi lắm rồi, tiểu tử ngươi lại còn dám nói ra mấy câu vô nghĩa đấy, vậy để Hoa mỗ đi thử xem tiểu tử ngươi có tư cách gì đến không biết điều như thế.”
Hoa Liễu Tường nói xong thì lập tức vung một nắm đấm về phía Dương Bách Xuyên, đập thẳng đến trước mặt của Dương Bách Xuyên.
Lúc này, Dương Bách Xuyên đứng yên tại chỗ nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ giễu cợt.
Làm sao Dương Bách Xuyên lại không nhìn ra được đối phương muốn thăm dò hắn chứ?
Đối mặt với một quyền của lão tam Hoa Liễu Tường, hắn nở một nụ cười lạnh lùng, giơ tay tung ra một quyền.
“Bịch!”
Hai quyền va chạm vào nhau, tiếng gầm rú vang lên.
Dương Bách Xuyên lùi lại ba bước.
Hoa Liễu Tường trực tiếp bay ngược ra ngoài mười mấy mét, khó khăn lắm mới dừng lại được, khóe miệng chảy máu.