Dưới tình huống đó, nếu đổi thành bất cứ đội mạo hiểm nào đều sẽ bỏ ta ở lại để bảo toàn đoàn đội, nhưng lúc đó ngươi ra lệnh không được bỏ lại ta, thậm chí không tiếc chống lại Truy Phong, khách mạo hiểm nổi bật nhất lúc đó. Đội ngũ chia thành hai chi, kết quả mặc dù đội ngũ của chúng ta thiếu ngươi, nhưng bởi vì sự nghĩa khí của ngươi, mọi người đều đồng lòng vượt qua khó khăn.
Bây giờ nghĩ lại năm đó thật sự cảm thấy thổn thức, cũng nhờ như vậy mới có bốn huynh muội chúng ta, không phải ruột thịt nhưng lại hơn hẳn ruột thịt.”
Nghe đến đó, trong lòng của Dương Bách Xuyên như có dòng nước ấm chảy qua, hắn vốn là người trọng tình cảm, nghe thấy Trịnh Bân Bân xảy ra ý kiến tranh chấp với Hoa Liễu Tường chỉ vì một đội viên lâm thời mới quen biết chưa đầy hai ngày, nói nhất định phải đi tìm chính mình, trong lòng hắn rất cảm động.
“Không cần, ta ra rồi.” Dương Bách Xuyên lên tiếng.
“Bách Xuyên.”
“Dương huynh.”
Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường vui vẻ kêu to, hai người trừng to mắt nhìn Dương Bách Xuyên, phát hiện lúc này tu vi của Dương Bách Xuyên đã lên đến Xuất Khiếu hậu kỳ, vẻ mặt đầy sự khiếp sợ.
Dương Bách Xuyên mỉm cười nói: “Xin lỗi, để hai người lo lắng rồi, ta không may chạm phải trận pháp…” Dương Bách Xuyên giải thích qua chuyện linh tuyền trì, tất nhiên giản lược chuyện hồ yêu và củ sen linh khí, chỉ nói lấy được rất nhiều linh dược.
Còn chuyện tu vi, chỉ nói hắn cắn nuốt một gốc cây linh dược thiên địa, may mắn đột phá, đối với chuyện này, mặc dù Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường lộ ra ánh mắt hâm mộ nhưng không ghen ghét, cũng không truy vấn linh dược gì. Thân là người tu chân, ai còn không có bí mật trong người, hơn nữa loại chuyện này cũng có chút kiêng kị nên hai người không hỏi nhiều.
Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên tỏ vẻ muốn mang hai người đi sơn động linh tuyền trì, biểu đạt muốn phân đều linh dược cho mọi người.
Trịnh Bân Bân trừng mắt, nói: “Vân Xuyên, ngươi coi ta và lão tam là loại người nào? Có thể đi vào linh tuyền trì là cơ duyên của mình ngươi. Nhìn cái gì mà nhìn? Còn chia linh dược? Chúng ta cầm linh dược cũng sẽ không luyện đan, huynh muội Trịnh Bân Bân cũng không phải là người có tâm ghen ghét, được rồi, chúng ta đã tìm được phân thân thuần dương mà tổ tiên để lại, lúc này nhanh chóng chạy đi mới là chuyện quan trọng, đi thôi.”
Hoa Liễu Tường cũng hơi mỉm cười, nói: “Dương huynh có tâm thì luyện chế một ít đan dược cho chúng ta là được. Lão đại của ta đã coi ngươi như bằng hữu, từ nay về sau ngươi cũng là bằng hữu của Hoa Liễu Tường ta.”
Dương Bách Xuyên hơi sửng sốt, nhìn hai người cười nói: “Là ta làm kiêu, được, đi về ta sẽ luyện đan cho mọi người, sau này các ngươi cũng là bằng hữu của Dương Bách Xuyên này.”
Ba người nhìn nhau cười, sau đó trở về theo đường cũ.
Lúc trở về nhanh hơn rất nhiều, dù sao Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường đã tìm được phân thân thuần dương, Dương Bách Xuyên cũng thu hoạch được một gia tài lớn, rất nhanh đã đi ra khỏi Động Hồ Tiên.
Sau khi Dương Bách Xuyên hấp thu ký ức của yêu hồ mới biết được tên của Động Hồ Tiên được đặt theo ý nguyện của Cửu Vĩ Hồ nương nương. Bởi vì ở hồ tộc, Cửu Vĩ Hồ không chỉ là một mạch Thiên Hồ, mà còn là huyết mạch chí cao vô thượng trong truyền thuyết, chín đuôi là cực hạn, sánh ngang với thần tiên nên đặt tên là Động Hồ Tiên.
Đi vào đại sảnh Thủy Tinh, phu thê Bạch Hồ Vương và Trịnh Diêm Vương vẫn còn đang đề phòng nhau, Trịnh Diêm Vương đề phòng phu thê Bạch Hồ Vương, nơi này là địa bàn tộc Sa Hồ, không thể không phòng.
Sau khi đi ra, Trịnh Bân Bân gật đầu nhìn Trịnh Diêm Vương, tỏ vẻ đã lấy được đồ vật, thấy vậy Trịnh Diêm Vương vô cùng vui mừng, sau đó ôm quyền cáo từ phu thê Bạch Hồ Vương.
Mặc dù phu thê Bạch Hồ Vương không cam lòng, nhưng lại kiêng kị thực lực của Trịnh Diêm Vương, chỉ có thể đứng nhìn bọn họ rời đi.
Nhưng lúc rời đi không đi đường thủy, theo ý kiến của Trịnh Diêm Vương, phu thê Bạch Hồ Vương trực tiếp mở ra một cánh cổng bên cạnh đại sảnh.
Thật ra trong đầu Dương Bách Xuyên cũng nắm giữ được mật đạo rời khỏi nơi này, tất cả đều được ghi chép lại trong trí nhớ của yêu hồ, tự nhiên biết được cảnh cửa ở đâu.
Sau khi đoàn người đi vào cánh cửa, đi xuống một sườn dốc thẳng đứng trên sơn động, hơn một canh giờ sau, chui ra ngoài từ một động cồn cát ở một cái ao nhỏ. Thông đạo này hoàn toàn bị vùi lấp trong hạt cát, trách không được lúc trước bọn họ không tìm được.
Sau khi đi ra, Trịnh Diêm Vương nói với Trịnh Bân Bân: “Bân Nhi, đây là phân thân của gia gia, mạnh mẽ vượt qua hư không đến đây, không tiện ở lâu, phải đi trước một bước. Ngươi nhanh chóng mang theo thứ kia trở về điện Mạo Hiểm.”
Trịnh Bân Bân nghi hoặc nói: “Gia gia, ý ngài là ngài không cầm theo phân thân tổ tiên?”
Trịnh Bân Bân cười khổ, nói: “Khối phân thân này của gia gia được mạnh mẽ ngưng tụ ra vì hành trình đến Động Hồ Tiên lần này, lúc trước đứng trước mặt phu thê Bạch Hồ Vương kinh sợ bọn họ, chém giết chín tên yêu hồ đã tiêu hao gần hết lực lượng phân thân, bây giờ chỉ là một cái vỏ rỗng, đừng nói cầm theo đồ vật, ngay cả cục đá cũng không cầm nổi.
Nếu không được, chờ mấy tháng sau gia gia lại có thể phân thân thành công, nhưng e rằng ở vương thành Mạo Hiểm có vài người đã không kiên nhẫn. Muốn tranh đoạt địa bàn còn sót lại của điện Mạo Hiểm, bất đắc dĩ mới phái ngươi đi đến tộc Sa Hồ trước, nghĩ thuận lợi thì không cần mạnh mẽ dùng phân thân, ai biết cuối cùng cũng phải dùng đến. Đừng lo lắng, gia gia không sao, gia gia đi trước, ngươi nhanh chóng trở về điện Mạo Hiểm, chờ gia gia trở về khôi phục lực lượng Thần Hồn, luyện hóa phân thân tổ tiên thì có thể kinh sợ bọn trộm cắp ở thành Mạo Hiểm rồi.”
“Tôn nhi đã biết, nhất định sẽ mang phân thân thuần dương trở về.” Trịnh Bân Bân trịnh trọng nói.
Trịnh Diêm Vương gật đầu, ánh mắt đảo qua ba người, cuối cùng nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Tiểu tử, ta tin tưởng giao cháu gái cho ngươi. Lão phu cũng tin tưởng ngươi, chuyện lần này coi như lão phu thiếu ngươi một ân tình.”