Dương Bách Xuyên và Chiêm Khánh Nhân cưỡi Vân Hỏa Khuyển chạy như điên, sau khi chạy một đoạn, lại phát hiện một hiện tượng kỳ quái, Viên Nhật Tân vẫn luôn giữ vững khoảng cách trăm mét.
Dựa theo tốc độ lúc trước của Viên Nhật Tân, Dương Bách Xuyên biết nếu muốn đuổi theo chính mình và Chiêm Khánh Nhân không khó, nhưng lão già này lại không.
Điều này làm cho Dương Bách Xuyên rất khó hiểu, sau khi suy nghĩ liền hiểu ra.
Vùng cấm Nam Bộ có ba hiểm địa lớn, phương hướng hiện tại của hắn và Chiêm Khánh Nhân là hồ Tinh Thần, dựa theo lời của Trịnh Bân Bân, hồ Tinh Thần có một đầu Giao Long cường đại. Lão già ích kỷ Viên Nhật Tân cũng biết điều này, không nóng nảy bởi vì ông ta muốn cho chính mình và Chiêm Khánh Nhân tiến vào phạm vi hồ Tinh Thần, sau đó có Giao Long xuất hiện, đến lúc đó trước sau đều không có đường trốn, nên lão già này không nóng nảy.
Nhưng làm sao Dương Bách Xuyên lại không biết hồ Tinh Thần có sự tồn tại của Giao Long chứ?
Hắn nếu dám chạy về phía hồ Tinh Thần, tự nhiên trong lòng đã có suy nghĩ.
“Lão bất tử, nếu đến lúc đó dẫn Giao Long ra, cùng lắm thì ta tiến vào hồ Càn Khôn, xem ngươi và Giao long ai mạnh hơn.” Dương Bách Xuyên cười lạnh, hồ Càn Khôn chính là át chủ bài hắn dám tiến vào vùng cấm Nam Bộ.
Hai bên đều mang ý xấu.
Tiếp theo xem ai tính kế được ai.
Rất nhanh trong tầm mắt xuất hiện một ốc đảo, một ốc đảo xuất hiện ở sa mạc mênh mông, đây là dấu hiệu có nguồn nước, lúc này Dương Bách Xuyên biết hắn và Chiêm Khánh Nhân đã bước vào phạm vi hồ Tinh Thần.
Chiêm Khánh Nhân cũng mở miệng nói: “Bách Xuyên, sau khi Mai Thi Dĩnh và mấy bằng hữu của ta bước vào hồ Tinh Thần, sau đó sương mù nổi lên, mấy người chúng ta mất liên lạc. Nghe đồn hồ Tinh Thần có một đầu Giao Long, hiện tại cũng không biết mấy người Mai Thi Dĩnh sống hay chết.” Trong giọng nói của Chiêm Khánh Nhân tràn đầy tự trách.
“Yên tâm đi, ta nghĩ đám người Mai Thi Dĩnh người tốt sẽ có phúc của mình, có lẽ sẽ không có việc gì. Hiện tại chúng ta đánh cuộc một lần, dẫn lão bất tử phía sau vào nơi nào, nhìn xem Giao Long có tồn tại hay không.” Nhắc đến Mai Thi Dĩnh, trong lòng của Dương Bách Xuyên cũng không dễ chịu, nhưng trước mắt không có nhiều thời gian để nghĩ nhiều.
Sau khi chạy như điên, trong mơ hồ, Dương Bách Xuyên nhìn thấy có ngân quang lấp lánh cách vài trăm thước, trong lòng nghĩ có lẽ đó là hồ Tinh Thần. Thời điểm sương mù xuất hiện trống rỗng, Vân Hỏa Khuyển dưới thân cũng không tự chủ được dừng lại, sau đó bực bội bất an gầm rú với phía trước.
Lúc này phía sau Viên Nhật Tân dừng cách hai người hơn 20 mét, một đôi mắt rắn độc nhìn chằm chằm vào hai người: “Lão phu xem các ngươi chết như thế nào.”
“Chiêm yêu nghiệt, ngươi cẩn thận, ta đi gặp lão già kia trước.” Dương Bách Xuyên nhảy xuống Vân Hỏa Khuyển, nói với Chiêm Khánh Nhân. Vân Hỏa Khuyển không dám tiến về phía trước, phía sau có lão bất tử chắn đường, Dương Bách Xuyên không chạy, từ nơi này đã mơ hồ thấy được hồ Tinh Thần.
Đối với lão bất tử Viên Nhật Tân, mặc dù hắn kiêng kị đối phương lag cường giả Phân Thần cảnh, nhưng chưa đến mức dọa phá gan, còn không phải cao hơn hắn hai cảnh giới thôi sao, hôm nay ta sẽ đánh chiến một trận với cường giả Phân Thần cảnh, để xem ai mạnh hơn ai.
Lật tay, kiếm Đồ Long xuất hiện trong tay, giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn trên người, cầm kiếm chỉ thẳng vào Viên Nhật Tân, nói: “Lão già đến đây đánh một trận.”
“Tìm chết!” Viên Nhật Tân nổi giận, bị một Xuất Khiếu cảnh coi rẻ, một cao thủ Phân Thần cảnh như ông ta nảy lửa trong lòng.
Tuy Viên Nhật Tân chửi mắng Dương Bách Xuyên, nhưng ông ta không đi tới mà chỉ nhìn chòng chọc đám sương trắng dày đặc không ngừng dâng lên ở phía sau Dương Bách Xuyên và Chiêm Khánh Nhân.
Ông ta từng nghe đồn khi sương trắng ở hồ Tinh Thần bốc lên chính là lúc giao long ra khỏi hồ. Mặc dù Viên Nhật Tân nghi ngờ sự tồn tại và thực lực của giao long, nhưng không dám mạo hiểm tiến đến. Ông ta vẫn rất kiêng dè.
Nghe nói giao long đã tuyên bố không ai được phép bước vào phạm vi mười dặm quanh hồ Tinh Thần. Mà lúc này ông ta đã đuổi theo Dương Bách Xuyên và Chiêm Khánh Nhân gần đến ven bờ rồi, đây là giới hạn cho phép trong lòng Viên Nhật Tân.
Nói không sợ giao long trong hồ Tinh Thần thì đó là nói dối.
Hiện tại ông ta nghĩ rằng vẫn nên đợi xem tình hình rồi tính tiếp.
Còn Dương Bách Xuyên thì sao?
Thấy sương trắng dày đặc không ngừng bao phủ phía sau, sao hắn lại không sợ kia chứ. Hỏa Vân Khuyển chậm chạp không tiến lên, mà ánh mắt của lão già chết tiệt Viên Nhật Tân cũng có vẻ e sợ, làm sao hắn lại không biết sương trắng phía sau không bình thường.
Chẳng qua hắn chân trần không sợ chân giày, trước có sói sau có hổ, cứ xử lão già chết tiệt Viên Nhật Tân trước đã, không đánh lại thì tính sau.
Nếu có thể chọc giận Viên Nhật Tân, sau đó dụ giao long hồ Tinh Thần trong truyền thuyết ra, đến lúc đó giao long là yêu thú, tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ xông vào địa bàn của nó.
Khi giao long mạnh mẽ tấn công, hắn sẽ tìm cơ hội dẫn theo Chiêm Khánh Nhân tiến vào bình Càn Khôn, để cho Viên Nhật Tân và giao long đánh nhau sống mái.
Tên họ Dương nào đó nghĩ rất hay, nhưng chẳng biết có áp dụng được không.
Đương nhiên hắn cũng nhìn ra lão già Viên Nhật Tân cực kỳ e sợ hồ Tinh Thần, hay nói chính xác hơn là giao long. Càng là như vậy thì càng có lợi với mình.
Bởi vì Viên Nhật Tân kiêng dè, còn hắn thì ngược lại, không sợ chút nào. Hắn muốn dụ giao long hồ Tinh Thần đến, để cho giao long và Viên Nhật Tân chém giết nhau ngươi chết ta sống, hắn muốn khuấy nước đục.
Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên không lùi lại mà tiến về phía trước. Nếu lão già Viên Nhật Tân sợ hãi, không dám tiến lên thì vừa hay, ngươi không ra tay thì để ta ra tay.
Ai sợ ai!
Dương Bách Xuyên cầm kiếm Đồ Long chém vào Viên Nhật Tân, đồng thời thủ cốt tay phải triệu hoán ba chiêu thần thông, thử xem chiêu thức của cảnh giới Phân Thần mạnh cỡ nào.
"Chém!"