Sáng sớm hôm sau, bốn người chạy không ngừng tới khu cấm núi Giao Trì ở phía Nam.
Mọi chuyện đều rất tốt, không có sự cố xảy ra, Dương Bách Xuyên thở một hơi nhẹ nhõm.
Hôm nay, vùng cấm phía Nam không có tam đại Yêu tu tọa trấn, bốn phương tám hướng đều có khe hở, khó tránh khỏi sẽ có người đi nhầm, hoặc là sẽ kinh động tới Viên Nhật Tân.
Vì thế, mỗi lần Dương Bách Xuyên ra ngoài đều rất lo lắng.
Ma mà hôm nay mời được ma trận Dương Vấn Thiên tới, còn là sư phụ của cha mình, cũng có thể xem như người thân, ông ấy sẽ liên hợp với Mạnh Trường Thanh để bố trí trận pháp, nhất định sẽ cho Vân Môn một môi trường tu luyện cường đại mới.
Sư công hời của hắn có tu vi cảnh giới Phân Thần sơ kỳ, hiện tại Mạnh Trường Thanh cũng đã đạt tới Phân Thần, hai người họ bày binh bố trận, Dương Bách Xuyên tin chắc hai người sẽ bày ra được trận pháp phòng ngự có một không hai ở Sơn Hải Giới.
Sau khi trở về đại điện Vân Môn, chuyện đầu tiên Dương Bách Xuyên làm là tuyên bố phụ thân đã trở về, để tất cả mọi người gặp nhau, giới thiệu sư công Dương Vấn Thiên một cách long trọng, hắn cũng nói cho mọi người biết, trận pháp Vân Môn sẽ do sư công Dương Vấn Thiên và Mạnh Trường Thanh giải quyết.
Sau khi tất cả gặp mặt, mọi người đều ra khỏi đại điện, bên trong chỉ còn lại gia đình Dương Bách Xuyên.
Muội muội Dương San San không ở đây, Lưu Tích Kỳ cũng đang bế quan, sau khi Dương Quốc Trung trở lại, hắn liền vội vã đi gọi Dương San San xuất quan.
Trong đại điện chỉ còn Dương Bách Xuyên và các vợ của hắn.
Đối mặt với phụ thân Dương Quốc Trung, Dương Bách Xuyên đỏ mặt bắt đầu giới thiệu từ Triệu Nam: “Cha, đây là Triệu Nam, Nam Nam, mau dẫn Viên Viên tới gặp phụ thân.”
“Con dâu Triệu Nam gặp qua phụ thân.” Triệu Nam ôm con gái một tuổi rưỡi hành lễ với Dương Quốc Trung.
“Tốt, tốt lắm. Đứa trẻ ngoan, mau đứng dậy.” Dương Quốc Trung không hề để ý tới việc con trai mình có nhiều vợ, ngược lại, ánh mắt ông lại thấm ướt.
“Viên Viên, mau gọi ông nội.” Triệu Nam nói với con gái.
“Ông nội, ôm ôm ~” Đôi mắt Viên Viên đen láy, giống hệt như một búp bê sứ, bé con vươn hai tay nhỏ bé về hướng Dương Quốc Trung đòi bế.
“Ôi, cháu gái ngoan, ông nội bế, ông nội bế.” Ở Sơn Hải Giới sáu mươi năm, không có ngày nào là Dương Quốc Trung thô nhớ người nhà, ông chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một này gặp được con trai mình, còn được bế cháu. Sau khi đứng dậy, vành mắt ông đỏ hoe, âu yếm ôm lấy cháu gái Viên Viên vào trong lòng.
Lúc này, Dương Bách Xuyên vẫn không nói gì, con trai Đoàn Đoàn không dám, bé con ở trong lòng Viên Kim Phượng gọi lớn: “Đoàn Đoàn cũng muốn ông nội bế ~” Thằng bé rất nghịch ngợm, lại lại mấy dì cưng chiều, Đoàn Đoàn rất can đảm, hơn nữa còn là con trai của Dương Bách Xuyên, nói đúng ra là thế hệ thứ hai, tuy mới một tuổi rưỡi nhưng khí phách ngời ngời.
Một tiếng gọi ông nội khiến cho Dương Quốc Trung cực kỳ vui sướng, ông vội vàng ôm Đoàn Đoàn vào lòng, một tay ôm cháu gái, một tay ôm cháu trai, trái tim Dương Quốc Trung như bị tan chảy, ông tự lẩm bẩm: “Uyển Nhi, bà đợi thêm một chút, thấy cháu nội của chúng ta, tôi thật sự không nỡ, đợi tôi ở bên cạnh cháu nội rồi sẽ tới tìm bà.”
“Con dâu Viên Kim Phượng gặp qua phụ thân.” Viên Kim Phượng vẫn luôn căng thẳng, sau khi nhìn thấy con trai mình được cha chồng ôm ấp âu yếm thì mới yên tâm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nàng sợ con trai Đoàn Đoàn theo họ Viên của nàng nên sẽ bị cha chồng ghét bỏ, hiện tại xem ra là nàng suy nghĩ nhiều rồi.
Ngay sau đó, mấy người Lâm Hoan cũng tiến lên.
“Con dâu Lâm Hoan, Ninh Kha, Độc Cô Vô Tình gặp qua phụ thân.”
Ba người họ cho rằng mình chưa sinh được đứa trẻ nào cho Dương gia, vậy nên đứng trước Dương Quốc Trung cũng có chút cẩn trọng.
“Tốt, tốt lắm, đều là đứa trẻ ngoan, đứng dậy hết đi.” Dương Quốc Trung vốn là người ít nói, nhưng sau khi bước vào đại điện Vân Môn, ông đã nói chữ tốt không biết bao nhiêu lần, dù sao thì sự ấm áp khi được đoàn tụ với gia đình khiến tâm trạng ông rất vui vẻ.
Dương Quốc Trung cho mỗi người con dâu một món quà xem như là quà gặp mặt, sau khi ông lấy ra, ngay cả Dương Bách Xuyên cũng giật mình, tất cả món đồ trong tay ông đều là thứ tốt.
Mặc dù là linh thạch thượng phẩm, cũng không hiếm gặp ở Sơn Hải Giới.
Vốn dĩ, mấy người Triệu Nam còn có chút ngại ngùng khi nhận linh thạch thượng phẩm, nhưng không ngờ Dương Quốc Trung đưa tay ra, ánh sáng nhiều màu lóe lên, lòng bàn tay ông xuất hiện hai khối linh thạch cực phẩm hình thoi.
Dương Bách Xuyên cũng chưa từng thấy linh thạch cực phẩm này, nhưng mọi người đều biết tới thông qua sách cổ, linh thạch cực phẩm có thể gặp không thể cầu, không ngờ Dương Quốc Trung lại có được.
Dương Bách Xuyên cười gian trá: “Cha, cha còn chuẩn bị cả quà cho con nữa sao, con không nhận đâu, cha giữ lấy cho mình đi.”
Ai mà biết, Dương Quốc Trung thoáng ngạc nhiên, sau đó nói một cách đứng đắn: “Ta đâu có chuẩn bị cho con, hai khối linh thạch cực phẩm này là cho cháu nội của ta.”