Sau đó ông ta lập tức chửi bới: "Dương Vấn Thiên, hôm nay ông giết ta không sợ bị lão thái quân chất vấn sao? Ông đã quên lão thái quân chính là người của Nghiêm gia ta a, Nghiêm gia với Dương gia liên hôn và tồn vong, hôm nay ta chết, Nghiêm gia diệt vong, Dương gia ông cũng đừng hòng sống yên trong ổ thổ phỉ nữa."
"Đủ rồi!" Đột nhiên Dương Vấn Thiên rống to, ngắt lời Nghiêm Cơ Sơn, sau đó mắt hung tợn nói: "Nghiêm Cơ Sơn ông bây giờ mới biết kết giao tình với ta sao? Sao không làm thế từ sớm mẹ nó đi?
Lão thái quân thì sao? Bà ấy đúng là người Nghiêm gia, nhưng đã gả vào Dương gia ta, sinh là người Dương gia chết là quỷ Dương gia. Hơn nữa... Nghiêm Cơ Sơn ông có mặt mũi nói liên hôn ư? Muội muội của ta chết thế nào? Hả? Ông cho là ta không biết sao? Cũng vì liên hôn chết tiệt, sau khi muội muội ta tới Nghiêm gia ông bị một câu của Nghiêm Cơ Sơn ông đánh chết tươi.
Sau đó truyền lới tới Dương gia là tu luyện tẩu hỏa nhập ma. Ha ha, Nghiêm Cơ Sơn... Lão phu muốn giết ông từ lâu rồi, lòng muốn diệt Nghiêm gia ngàn năm trước đã có, Nghiêm gia diệt vong, sau này người Dương gia không bao giờ cần liên hôn nữa, Nghiêm Cơ Sơn ông giết muội muội ta đáng chết một vạn lần."
Giờ phút này Dương Vấn Thiên rơi vào trong đau khổ. Xuất thân của lão ta thật sự không phải dòng chính Dương gia mà là dòng bên, ngàn năm trước lão ta vẫn chỉ là một tiểu tu sĩ, có một muội muội duy nhất, lúc đó đã bị gia tộc gả cho con cháu dòng chính của Nghiêm gia là Nghiêm Cơ Sơn, dùng để duy trì truyền thống liên hôn của hai nhà.
Từ nhỏ muội muội của Dương Vấn Thiên đã có vấn đề về biểu đạt, sau khi tới Nghiêm gia, một lần cà lăm trên yến hội, sau khi bị khách mời chế nhạo, Nghiêm Cơ Sơn liền cho rằng làm mất mặt mũi đại thiếu Nghiêm gia của ông ta, nói một câu khiến Nghiêm gia mất mặt rồi trực tiếp loạn côn đánh chết muội muội của Dương Vấn Thiên.
Sau khi Dương Vấn Thiên biết rõ nội tình thì đi tìm trưởng bối trong gia tộc đòi công bằng, nhưng huynh muội bọn họ chỉ là một phần tử trong đông đảo dòng bên của Dương gia, không phải dòng chính càng không thể nói, hơn nữa gia tộc cũng sẽ không vì một nữ tử Dương gia tầm thường đi chất vấn Nghiêm Cơ Sơn lúc đó là đại thiếu Nghiêm gia.
Càng bởi vì ngay lúc đó Dương Vấn Thiên biết mình không có thực lực, không tiến vào được cao tầng của Dương gia, không có quyền phát biểu, chỉ là một tiểu nhân vật tầm thường đối với cao tầng Nghiêm gia và Dương gia. Nhưng đối với Dương Vấn Thiên, người mất đi là muội muội sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ với lão ta.
Sau lần đó Dương Vấn Thiên đã rời Dương gia du lịch, tiến vào sâu trong sa mạc, nhận được truyền thừa trận đạo trong cơ duyên. Lão ta đã thề một ngày nào đó phải kết thúc liên hôn chó má, giết Nghiêm Cơ Sơn, thậm chí là hủy diệt Nghiêm gia, cho con cháu Dương gia sau này một phần yên bình.
Sau đó Dương Vấn Thiên trận đạo Đại Thừa, một bước lên mây, sau khi có thực lực đã có quyền phát biểu ở Dương gia, cứng rắn mài chết một vài lão gia hỏa ở Dương gia. Lão ta tu luyện nghìn năm, sống nghìn năm, cho đến hôm nay đã trở thành nhân vật cấp bậc lão tổ của Dương gia.
Mấy năm qua lão ta luôn suy nghĩ tìm cơ hội báo thù, thế nhưng ngại mặt mũi của lão thái quân nên mãi vẫn không ra tay. Ở Dương gia lão thái quân có ơn với lão ta, lão ta định chờ sau khi lão thái quân tọa hóa thì lại ra tay, đợi một cái đã là mấy trăm năm.
Hôm nay xem như đúng dịp, một là vì đồ đệ Dương Quốc Trung, hai là để trút hết thù hận trong lòng lão ta với Nghiêm Cơ Sơn và Nghiêm gia.
Không giết Nghiêm Cơ Sơn thì Dương Vấn Thiên lão ta vĩnh viễn sẽ bị tâm ma bao vây, thế nên hôm nay cho dù lão thái quân đứng trước mặt thì lão ta cũng giết không tha, lại càng không cho Nghiêm Cơ Sơn cơ hội bỏ trốn, lưu lại một tai họa cho Dương gia.
Sau khi nghĩ tới đây, Dương Vấn Thiên hai mắt đỏ bừng, sát khí ùn ùn nhìn Nghiêm Cơ Sơn nói: "Nghiêm Cơ Sơn, có lẽ ông đã quên rồi, trước kia vì một nữ tử có vấn đề biểu đạt làm mất mặt ông mà ông ra lệnh đánh chết nàng, bây giờ ta cho ông biết, nữ tử có vấn đề biểu đạt năm đó chính là muội muội của Dương Vấn Thiên ta, hôm nay ông chắc chắn phải chết, giết!"
Chữ giết cuối cùng phát ra rung trời.
Trong mắt Dương Bách Xuyên, sư tổ Dương Vấn Thiên gần như đã tới ranh giới tẩu hỏa nhập ma, không ngờ rằng sư tổ còn có một muội muội đã chết trong tay Nghiêm Cơ Sơn.
Thảo nào lão ta lại không chút do dự giúp mình giết tới tận Nghiêm gia, thì ra phụ thân Dương Quốc Trung là đồ đệ của lão ta là một mặt, Nghiêm Cơ Sơn giết muội muội của lão ta là một mặt khác.
Dương Bách Xuyên thở dài một tiếng, xoay kiếm Đồ Long trong tay, cũng chuẩn bị gia nhập chiến đấu.
Thế nhưng Dương Bách Xuyên không ngờ rằng chỉ thấy thân hình của Nghiêm Cơ Sơn khẽ động, xông về phía hắn.
"Đờ mờ, lão già chết tiệt này, tưởng rằng ta là quả hồng mềm sao?"
Dương Bách Xuyên cười lạnh một tiếng với Nghiêm Cơ Sơn đang xông về phía mình, không hề lùi bước, tiện thể thử xem tu vi đạt tới Xuất Khiếu cảnh đại viên mãn thi triển kiếm quyết Hắc Liên có thể thử sức một trận với cao thủ Phân Thần cảnh sơ kỳ hay không.