Dương Bách Xuyên và Dương Vấn Thiên đều phát hiện, sắc mặt hai người trở nên vô cùng khó coi.
Lúc này ba người chỉ cách Nghiêm Cơ Sơn ba thước, một khi Nghiêm Cơ Sơn tự bạo, đừng nói ba thước, cho dù là ba mươi thước, thậm chí xa hơn cũng sẽ bị lan tới.
"Ầm!"
Gần như không có bất kỳ dấu hiệu và phản ứng gì.
Cơ thể Nghiêm Cơ Sơn lập tức nổ tung như đạn hạt nhân phát nổ, một hơi thở khiến người ta không thở nổi xuất hiện.
Dương Bách Xuyên thấy hoa mắt, chỉ cảm thấy ngực bị người ta chưởng mạnh một phát, rồi sau đó ngã văng ra ngoài.
Trong nháy mắt hắn nhìn thấy người đánh mình một chưởng chính là Mạnh Trường Thanh thì lập tức biết là Mạnh Trường Thanh đang cứu hắn.
"Lão Mạnh!"
Giờ phút này đôi mắt Dương Bách Xuyên ướt át.
Trong tầm mắt nhìn thấy hình như trên người hai người Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt.
Còn hắn thì trong lúc bay ngược nhìn thấy hai người Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên vì Nghiêm Cơ Sơn tự bạo mà dấy lên cát bụi chìm vào bên trong.
Lúc bay hơn trăm thước, một đợt sóng khí lan ra vẫn ảnh hưởng tới hắn.
"Phút!"
Dương Bách Xuyên phun ra một búng máu, hắn cảm thấy cơ thể như con diều đứt dây, lại bay về sau.
"Ầm!"
Sau một tiếng nặng nề, cơ thể Dương Bách Xuyên đụng vào trên cồn cát, mắt tối sầm lại mất đi ý thức.
...
Cũng không biết qua bao lâu, Dương Bách Xuyên chậm chạp tỉnh lại.
Hắn cảm giác xương cốt toàn thân như đều bị đứt gãy, sau khi khôi phục ý thức thì nhớ lại cảnh tượng Nghiêm Cơ Sơn tự bạo lúc trước.
Là Mạnh Trường Thanh chắn trước mặt hắn, đánh một chưởng lên người hắn, giúp hắn thoát khỏi vùng tự bạo của Nghiêm Cơ Sơn.
Cuối cùng mặc dù lúc cách trăm thước hắn vẫn bị Nghiêm Cơ Sơn tự bạo làm ảnh hưởng nhưng lại không nguy hiểm tới tính mạng, cơ thể va vào cồn cát mất đi ý thức.
Sau khi nghĩ tới đây, trong lòng Dương Bách Xuyên quýnh lên, vội vàng vận chuyển công pháp.
Cũng may hắn chỉ gãy mấy cái xương, đan điền vẫn còn nguyên, sau khi vận chuyển Càn Không Tạo Hóa công thì nhanh chóng chữa trị thương thế.
Ngay sau đó hắn ra khỏi cồn cát.
"Lão Mạnh, sư tổ!"
Sau khi Dương Bách Xuyên ra khỏi cồn cát thì chạy tới chỗ Nghiêm Cơ Sơn tự bạo.
Trước lúc hôn mê hắn nhìn thấy Mạnh Trường Thanh và sư tổ Dương Vấn Thiên bị năng lượng từ Nghiêm Cơ Sơn tự bạo dấy lên cát bụi bao phủ bên trong.
Giờ phút này đưa mắt nhìn lại đã không còn cát bụi, xa xa rải rác thi thể của người Nghiêm gia.
Mà ở chỗ Nghiêm Cơ Sơn tự bạo xuất hiện một cái hố lớn trăm thước.
Điều này khiến Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi.
Trái tim hắn cũng đập thình thịch.
Chỉ nhìn mỗi cái hố lớn sau khi Nghiêm Cơ Sơn tự bạo cũng có thể tưởng tượng được uy lực của một Phân Thần cảnh tự bạo.
Bây giờ hắn chỉ có thể cầu nguyện Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên còn sống...
Có điều... Nhìn hiện trường tự bạo khiến mắt Dương Bách Xuyên đỏ lên.
Hắn từng bước đi về phía cái hố lớn, vừa kêu to: "Lão Mạnh, sư tôn..."
Trả lời hắn ngoại trừ tiếng gió cát thi thoảng gào thét thì không có tiếng trả lời của Mạnh Trường Thanh và sư tổ.
Sau khi Dương Bách Xuyên chạy tới mép cái hố lớn lại không phát hiện tung tích hai người, thi thể cũng không nhìn thấy.
Chỉ là một cái hố to sâu chừng ba thước, rộng chừng trăm thước.
Lần này trái tim của Dương Bách Xuyên chùn xuống.
Nhưng ngẫm lại thì không đúng!
Cho dù uy lực Nghiêm Cơ Sơn là Phân Thần cảnh tự bạo rất mạnh, nhưng mặt khác Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên cũng có tu vi Phân Thần cảnh hàng thật giá thật, hơn nữa vào khoảnh khắc cuối cùng rõ ràng Dương Bách Xuyên nhìn thấy toàn thân hai người họ đều phát ra ánh sáng, điều này cho thấy hai người đã làm ra phòng ngự, không thể nào cả thi thể cũng không thấy.
Hơn nữa hai người này đều là bậc thầy trận pháp, một người được xưng là trận tiên, một người được xưng là trận ma.