"Chúng ta đi thôi!" Diệp Vô Tâm vừa nói vừa định xông lên. Người khác đi rồi mà hai người vẫn chưa đi, phía trước lại có thêm mười mấy con hung thú kéo tới.
"Khoan đã, xông pha là chuyện của nam nhân, ngươi đi theo ta là được." Đương nhiên Dương Bách Xuyên sẽ không để cho Diệp Vô Tâm xông lên. Mặc dù hiện tại hắn vẫn chưa nhìn thấy bản lĩnh của Diệp Vô Tâm, nhưng nàng nằm trong top thiên tài của sáu thế lực siêu nhiên lớn thì hẳn là thực lực không tệ.
Tuy nhiên, Dương Bách Xuyên cho rằng Diệp Vô Tâm có thực lực là một chuyện, nàng ở bên cạnh hắn lại là chuyện khác, chủ nghĩa đàn ông tác quái khiến hắn không thể để cho nàng đi mạo hiểm.
Lần này Dương Bách Xuyên quan sát năm người khác ra tay, trong lòng đã có hiểu biết sơ bộ.
Hắn thấy Quan Thiên Ngạo của Bổ Thiên Cung có kinh nghiệm thực chiến phong phú, không thể khinh thường. Đương nhiên đây chỉ là phần nổi của tảng băng trôi, tên này vẫn chưa phô bày thủ đoạn thần thông chân chính, nhất định phải đề phòng.
Về phần Lâu Mãn núi Thần Binh, Dương Bách Xuyên thấy hắn ta cũng chỉ là một con chó săn mà thôi. Đối phương vừa nhìn thấy mình là lập tức đi theo sau Quan Thiên Ngạo, mấy ngày trước hắn ta bị mình đánh bị thương nặng nên không ra tay. Dương Bách Xuyên đã đánh với Lâu Mãn, cảm thấy thực lực của người này cũng bình thường thôi, không đáng lo, vì vậy hắn không chú ý nhiều tới đối phương.
Còn Cung Thủ dãy Vân Vụ thì đặc điểm của thân pháp và tốc độ ra tay chỉ một chữ: nhanh. Cận chiến với người này rất nguy hiểm, cần chú ý.
Huynh đệ song sinh của Song Thiên Môn là Thạch Sơn và Thạch Thủy lại rất thú vị, sức lực vô cùng cường đại, nhưng Dương Bách Xuyên cho rằng điểm lợi hại của cặp huynh đệ này là sự ăn ý với nhau, tâm linh tương thông. Hai người thành hổ, phải cẩn thận.
Thủ đoạn của Hạ Thiền sư tỷ nằm ở chỗ có thể tìm được chính xác chỗ hiểm trí mạng. Có điều nàng là người phe mình, Dương Bách Xuyên không lo lắng.
Trong lúc nói chuyện, Dương Bách Xuyên đã cất bước xông vào trong đám hung thú. Lúc này mười hai mười ba con hung thú bu lại, còn nhiều hơn số hung thú đám Hạ Thiền phải đối phó trước đó. Nhưng Dương Bách Xuyên không thèm để ý.
Hắn chỉ bảo Diệp Vô Tâm theo sát mình.
Nghe thấy lời nói vừa bá đạo vừa kiên quyết của Dương Bách Xuyên, Diệp Vô Tâm bĩu môi lẩm bẩm: "Kiêu căng!"
Nói thì nói vậy, chứ trong lòng thấy ngọt ngào khó tả. Hắn đang bảo vệ mình sao?
Sau đó, nàng tươi cười đi theo phía sau Dương Bách Xuyên.
...
Ở một nơi trên núi, Quan Thiên Ngạo và Lâu Mãn không đi xa mà dừng lại nhìn Dương Bách Xuyên và Diệp Vô Tâm ở đằng xa.
Ngoài ra còn có Cung Thủ dãy Vân Vụ xuất hiện trên một cây cổ thụ, cầm hồ lô rượu uống rượu, ánh mắt sáng ngời nhìn hai người Dương Bách Xuyên.
Cặp song sinh Thạch Sơn Thạch Thủy của Song Thiên Môn, một người mạnh lạnh như tiền, một người cười hì hì như phật Di Lặc.
Hạ Thiền cũng không đi xa, dừng lại ở một nơi cách Dương Bách Xuyên và Diệp Vô Tâm bốn mươi mét nhìn về phía họ. Nàng muốn xem thủ đoạn và thực lực của vị sư đệ này như thế nào.
Dương Bách Xuyên quan sát người khác, tất nhiên người khác cũng quan sát hắn, không có ai là kẻ ngu cả.
Năm người tách ra các nơi, chờ xem Dương Bách Xuyên và Diệp Vô Tâm đột phá rào cản từ hung thú. Tất nhiên chủ yếu là xem Dương Bách Xuyên ra tay, bởi vì ít nhiều gì bọn họ cũng có chút hiểu biết về Diệp Vô Tâm, chỉ có Dương Bách Xuyên là xuất hiện giữa chừng.
Mặc dù Dương Bách Xuyên bị Quan Thiên Ngạo lừa tới, nhưng ngoại trừ Quan Thiên Ngạo, những người khác đều nghĩ Dương Bách Xuyên có tu vi cảnh giới Phân Thần sơ kỳ, nếu hắn có chút bản lĩnh thì nên cẩn thận vẫn phải cẩn thận, nên lôi kéo thì lúc vào trong bí cảnh Thao Thiết có thể lôi kéo.
Bí cảnh Thao Thiết được gọi là một thế giới riêng, trong đó không chỉ có bọn họ. Trong Nhân tộc chắc chắn sẽ có các nhân tài khác xuất hiện, kẻ lánh đời và tán tu ma đạo cũng có, huống chi còn có cả tộc yêu tu.
Thêm một người bạn có thực lực mạnh mẽ không phải chuyện xấu.
...
Dương Bách Xuyên nhanh chóng xông đến chỗ hung thú. Đối mặt với từng con hung thú bị máu tươi khơi dậy thú tính, sắc mặt hắn vẫn như thường. Hắn đi từng bước tới gần, thủ cốt tay phải hoạt động, trên tay lóe lên ánh sáng màu vàng nhạt. Chân thình lình di chuyển, vèo một cái cả người đã biến mất tại chỗ.
Bộp bộp bộp bộp!
"Hú hú hú!"
Từng âm thanh nặng nề cùng với tiếng gầm rú của hung thú vang lên.
Thời gian chưa tới ba hơi thở, khi Dương Bách Xuyên xuất hiện lần nữa, hắn đã vượt qua phòng ngự của mười ba con hung thú, xuất hiện cách đó ba mươi mét.
Mà lúc này Diệp Vô Tâm chưa đi theo Dương Bách Xuyên, vẫn còn ở bên kia vòng vây của hung thú.
Nàng há hốc miệng vì kinh ngạc.