Chỗ khác chính là thủ đoạn tấn công của Thương Vũ Tình không nhiều như hắn nhưng nhìn uy lực kiếm kỹ của nàng lại không kém chút nào, hắn nhìn ra được nàng đang dùng kiếm pháp Tinh Thần.
Bên trong Tinh Thần Quyết lão già truyền thụ cho hắn cũng bao gồm kiếm pháp Tinh Thần, nhưng hắn chưa tu luyện mà vẫn có thể nhận ra.
Thực ra trong mắt Dương Bách Xuyên, uy lực của kiếm pháp Tinh Thần còn cường đại hơn kiếm kỹ Toàn Phong đại thành mà hắn tu luyện, chỉ là lúc Thương Vũ Tình thi triển ra, có lẽ là do nàng thiếu kinh nghiệm chiến đấu nên luôn cảm giác tay chân không được lưu loát.
Nửa canh giờ sau, hai người mới tiến lên được hơn trăm mét, còn một nửa khoảng cách nữa mới có thể đi ra ngoài, cũng may chân khí của Dương Bách Xuyên vốn dĩ đã hùng hậu, gấp mười lần những người cùng cảnh giới nên có thể chống đỡ.
Thế nhưng mặc dù tu vi cảnh giới của Thương Vũ Tình cao hơn hắn, thế nhưng lại cảm thấy chân khí của nàng đã tiêu hao hơn phân nửa.
Lúc này Dương Bách Xuyên tăng thêm tốc độ, nếu không chân khí của Thương Vũ Tình khô kiệt, một mình hắn ứng phó sẽ càng tốn sức hơn.
“Kiếm trận Hắc Liên, mở cho ta.”
Dương Bách Xuyên bất chấp, chuẩn bị dùng kiếm trận Hắc Liên tiếp tục mở đường, làm như vậy tuy là sẽ hao hết chân khí của hắn nhưng tính toán khoảng cách chắc là có thể lao ra khỏi rừng cây gai này.
“Ầm ầm ầm...”
Vẫn là bốn đóa hắc liên nổ tung, uy lực thật sự cường đại hơn rất nhiều, lập tức mở ra đẩy mạnh hơn hai mươi thước.
Sắc mặt Dương Bách Xuyên vui vẻ.
“Kiếm trận Hắc Liên...”
Kiếm trận Hắc Liên thi triển ra hết kiếm này đến kiếm khác.
Trong chốc lát, toàn bộ rừng cây gai phủ đầy chướng khí mù mịt, vô số cành gai hóa thành vụn phấn, hai người tiến lên được hơn phân nửa khoảng cách.
Sau khi thi triển kiếm quyết Hắc Liên ra lần nữa, thân thể Dương Bách Xuyên lảo đảo, cũng đã hao hết chân khí trong cơ thể và tiêu hao rất nhiều lực lượng thần hồn.
“Ầm ầm ầm...”
Sau từng đợt nổ tung liên tục, trong lòng Dương Bách Xuyên trùng xuống, thế mà vẫn chưa thoát ra ngoài được, hình như còn khoảng mười mét là có thể lao ra khỏi rừng cây gai rồi, thế nhưng chân khí trong cơ thể hắn đã không đủ chống đỡ một chiêu kiếm trận Hắc Liên nào nữa.
Lúc này, Dương Bách Xuyên hối hận, lẽ ra hắn nên ở Tinh Thần Môn tu luyện vài ngày, nghiên cứu một vài chiến kỹ thần thông “Thập Nhị Chí Tôn” do sư phụ Vân Thiên Tà để lại sợ rồi tu thành một nửa số chiêu thức cũng đủ để ứng phó với tình huống này rồi.
Không ngờ là hắn sẽ bị một mảnh rừng cây gai giữ chân lại, hơn nữa còn giữ chân khiến hắn đến mức kiệt sức.
Trong lòng hắn tự cười chế giễu bản thân, sau đó định liều mạng một lần nữa, cùng lắm thì tổn thương nguyên khí rồi từ từ bù lại là được.
Nhưng đúng lúc này, bên tai vang lên giọng nói của Thương Vũ Tình nói: “Tổ sư thúc, một bước cuối cùng cứ giao cho ta.”
Thương Vũ Tình vừa dứt lời, nàng khẽ quát: “Phân thân Ngũ Hành hiện ra.”
Vừa dứt câu, trên người Thương Vũ Tình trong tầm mắt Dương Bách Xuyên bộc phát hào quang, ngay sau đó bên người nàng xuất hiện năm phân thân giống y như nàng.
Phân thân Ngũ Hành!
Trong nháy mắt, trong đầu Dương Bách Xuyên chỉ nghĩ đến phân thân Ngũ Hành của Thương Vũ Tình.
Cộng thêm một bản tôn, trong sân xuất hiện sáu Thương Vũ Tình giống y như nhau.
“Kết trận ~”
Trong đó có một Thương Vũ Tình hô lên.
Trong nháy mắt, sáu Thương Vũ Tình hợp thành một trận pháp Ngũ Hành, mà thân thể bản tôn của nàng ở vị trí trung tâm, năm phân thân đứng thẳng xung quanh.
Chỉ thấy Thương Vũ Tình ném phi kiếm trong tay lên bầu trời, ngay sau đó, năm đại phân thân bắt đầu kết ấn, trong miệng nàng lẩm bẩm.
Ngay sau đó, hắn chỉ nghe thấy bản tôn Thương Vũ Tình khẽ quát: “Chém~”