Tu Chân Giới rộng lớn bao la, bên giới còn có vô số những thế giới nhỏ khác giống như Sơn Hải Giới, có trăm vạn thậm chí là nghìn vạn tu sĩ tiến vào Thái Hoang.
Vậy nên sau khi đám người Dương Bách Xuyên ra ngoài, bên cạnh đã có những ánh sao lấp lánh, mỗi một lần lóe lên là một tu sĩ tiến vào Thái Hoang Tinh Hà.
Người đến người đi, thậm chí còn mang theo cả yêu thú, Dương Bách Xuyên thấy vậy thì ngẩn cả người, hắn cứ nghĩ yêu thú không vào được Thái Hoang, thế nên lúc xuống thuyền hắn đã thu Thú Ngũ Hành vào trong không gian Càn Khôn, không ngờ lại có người mang theo cả yêu thú tiến vào.
Vậy tức là, Thái Hoang không hạn chế yêu thú vào.
Đối với vấn đề này, Nghiêm Trừng nói, bất cứ sinh linh tu luyện nào cũng có thể vào trong Thái Hoang.
Một lúc sau, Tinh Hà trăm dặm đã hội tụ hàng nghìn tu sĩ.
Sau khi tới đây, Dương Bách Xuyên cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của Khúc Minh Nguyệt và huynh đệ Nghiêm Trừng – Nghiêm Phạt, ánh mắt của bọn họ khi nhìn hắn đầy nghiền ngẫm.
Dương Bách Xuyên biết bọn họ chuẩn bị ra tay với hắn, nhưng hiện tại vẫn đang ở trong Tinh Hà, hàng nghìn tu sĩ cũng có mặt ở đây, muốn xuống tay vẫn còn hơi sớm, hắn cũng phải bắt đầu đề phòng.
Trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ riêng.
Từ đầu tới cuối, Lục Yên Chi vẫn mang bộ dáng từ chối người khác tới gần, khiến cho hai huynh đệ Nghiêm gia vốn muốn lôi kéo làm quen mất hứng, hai người bọn họ đứng cùng chỗ với Khúc Yên Chi, cả ba cười nói rất vui vẻ.
Dương Bách Xuyên có thể nhìn thấy được vẻ tham lam từ ánh mắt của hai huynh đệ này đối với Khúc Yên Chi, lòng tham sắc dục, hắn thầm lẩm bẩm: “Đúng là đồ đệ của lão dê xồm Phong Âm Dương, không phải người một nhà thì không vào chung một cửa, ông cha nói không sai, lão già Phong Âm Dương háo sắc, đồ đệ mà lão ta dạy ra cũng chẳng khác gì sư phụ.”
Không biết nếu Khúc Minh Nguyệt bị hai huynh đệ nhà này ngủ thì có tính là cắm sừng cho sư phụ bọn họ không, lúc đó thì lại thú vị rồi, nhưng mà ba sư đồ nhà này vây Khúc Minh Nguyệt ở bên trong, cũng xem như rắn chuột chung ổ, cùng một loại đức hạnh như nhau.
Dương Bách Xuyên đang thầm lẩm bẩm đánh giá Khúc Minh Nguyệt và hai huynh đệ Nghiêm gia, lúc này Khúc Minh Nguyệt và hai người kia cũng đang truyền âm nói về hắn, đúng hơn là Khúc Minh Nguyệt truyền âm cho lão đại Nghiêm Trừng.
“Nghiêm sư huynh, chúng ta ra tay thôi?” Khúc Minh Nguyệt truyền âm nói.
“Khúc sư muội, ở Tinh Hà không thể hành động được, ở đây có hàng nghìn tu sĩ, hiện tại không phải thời điểm tốt để ra tay, chẳng may gặp phải tu sĩ nào đó thích lo chuyện bao đồng, hoặc là lúc chúng ta ra tay sẽ hấp dẫn sự chú ý của người khác, khác gì tự tìm rắc rối.
Muốn ra tay phải đợi khi ra khỏi Tinh Hà tìm một nơi vắng người, trên người Dương Bách Xuyên có mà sư phụ ta cần, vậy nên chúng ta càng không thể ra tay ở nơi đông người, bị người khác nhìn thấy sẽ thêm phiền phức.
Sao nào? Khúc sư muội vội vàng muốn giết Dương Bách Xuyên như vậy à? Yên tâm đi, sư huynh bảo đảm sẽ giết chết Dương Bách Xuyên cho muội.” Nghiêm Trừng truyền âm nói, nhưng ánh mắt hắn lại nóng rực nhìn chằm chằm vào ngực Khúc Minh Nguyệt.
Sao Khúc Minh Nguyệt lại không hiểu ý của Nghiêm Trừng được, nàng ta bị Dương Bách Xuyên phá hủy, hận không thể giết chết Dương Bách Xuyên ngay lập tức để trút mối hận trong lòng, nhưng Khúc Minh Nguyệt biết Nghiêm Trừng nói không sai, không thể ra tay ở đây được hơn nữa nếu không có huynh đệ Nghiêm gia giúp đỡ, nàng ta không chắc sẽ giết được Dương Bách Xuyên.
Vì muốn giết Dương Bách Xuyên, Khúc Minh Nguyệt nhìn Nghiêm Trừng bằng ánh mắt quyến rũ, nàng ta truyền âm nói: “Nghiêm sư huynh, chỉ cần có thể giết được Dương Bách Xuyên, giúp tiểu muội đây hả giận, tới khi đó...lúc đó tiểu muội sẽ báo đáp Nghiêm sư huynh tử tế.”
“Haha, Khúc sư muội yên tâm đi, cứ giao cho sư huynh” Nghiêm Trừng truyền âm cười dâm đãng, hắn nhìn Khúc Minh Nguyệt bằng ánh mắt nóng rực, nữ nhân này đủ thông minh, hiểu được ý của hắn là tốt.
Bên này, Khúc Minh Nguyệt và Nghiêm Trừng đang liếc mắt đưa tình, làm sao để ra tay với Dương Bách Xuyên.
Bên kia, Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi cũng đang truyền âm.
Lục Yên Chi chủ động tìm Dương Bách Xuyên: “Dư đạo hữu, trước khi xuất phát, Nguyên Thần Hoan đã đưa cho ta và Khúc Minh Nguyệt một loại thuốc độc, nói là để bọn ta sử dụng vào lúc quan trọng nhất, đợi khi ra khỏi Tinh Hà thì ngươi phong bế kinh mạch, khiếu huyệt lại, không thể sơ suất khinh thường được, đương nhiên ta sẽ không dùng độc với ngươi, nhưng Khúc Minh Nguyệt thì chưa chắc.”
Quan trọng nhất là ta không có thuốc giải của loại độc này, nhưng cơ thể ta trời sinh không sợ bất cứ loại độc nào, chỉ sợ ngươi thôi, đượi sau khi ra khỏi Tinh Hà xem thế nào, nếu như Khúc Minh Nguyệt dùng độc, thì ngươi phải trốn ra sau lưng ta ngay lập tức, để ta tới cản độc.