Dương Bách Xuyên dịch lại lời của con chồn cho Lục Yên Chi nghe. Lục Yên Chi cũng không nhịn được cười, mây đen trong lòng tan đi không ít.
Sau đó, thú Ngũ Hành hóa thành một cơn gió chạy băng băng vào rừng rậm, để lại tàn ảnh trong rừng rậm Thái Hoang có địa hình phức tạp, quả thật tốc độ không chậm.
Trên Thái Hoang Tinh Hải không thể bay, không thể sử dụng linh thức, và còn rất nhiều hạn chế khác nữa, thật sự rất rắc rối.
Nhưng ai có thể phá bỏ những hạn chế này thì người đó có thể chiếm ưu thế tuyệt đối.
Đối với Dương Bách Xuyên mà nói, không thể bay thì đã có thú Ngũ Hành thay cho đi bộ, xem như là sự hỗ trợ lớn rồi. Người khác không thể sử dụng linh thức, nhưng hắn có thể thông qua không gian Hắc Liên sử dụng linh thức. Ngoài ra hắn còn có Càn Khôn Nhãn nữa. So với những người khác trong Thái Hoang Tinh Hải thì hắn mạnh hơn nhiều.
Nếu Nguyên Thần Huyễn và Phong m Dương thật sự đuổi kịp, tuy hắn không tin chắc một trăm phần trăm mình có thể thắng hai lão già kia, song hắn có biện pháp bảo vệ tính mạng.
Bây giờ cứ đi hẻm vực Linh Dược rồi tính tiếp. Dựa theo cảm ứng của Lục Yên Chi, Nguyên Thần Huyễn vẫn còn cách rất xa, dù đến đây cũng phải mất mấy ngày. Mà trong mấy ngày này, bọn họ đã đi xa tít tắp rồi.
Muốn đuổi kịp hắn và Lục Yên Chi không phải chuyện đơn giản.
Sau khi tới hẻm vực Linh Dược, Dương Bách Xuyên chuẩn bị tìm linh dược luyện đan, tiếp tục nâng cao tu vi. Hiện tại hắn đã biết bí quyết tu luyện, nếu có thể tiến thêm một bước, tu vi đạt tới cảnh giới Hợp Thể hậu kỳ, thì hắn tự tin có thể đối đầu trực diện với Nguyên Thần Huyễn.
Dù sao Nguyên Thần Huyễn và Phong m Dương tiến vào khu vực Độ Kiếp kỳ trở xuống, cảnh giới tu vi đã bị áp chế xuống Độ Kiếp đại viên mãn, không còn là Địa Tiên tam chuyển nữa.
Hắn vẫn còn thiếu một số linh dược, định bụng đến hẻm vực Linh Dược thử vận may xem có thể tìm được linh dược thượng hạng hay không, đến lúc đó dùng để luyện đan là có bảo đảm rồi.
Hắn cũng muốn luyện chế một số đan độc cho Lục Yên Chi để giúp nàng ta đột phá, như vậy thì nàng ta cũng có năng lực tự vệ.
Tính toán rất tốt, cũng rất chính xác, nhưng Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi đã bỏ quên một vấn đề.
Nơi này là Thái Hoang Tinh Hải, là thế giới đầy rẫy nguy hiểm. Lần này đi hẻm vực Linh Dược cách xa ngàn dặm, làm sao bọn họ có thể tập trung đi đường một cách thuận lợi cho được?
Không lâu sau, phiền phức đã kéo tới...
Thú Ngũ Hành chạy ba ngày trong rừng rậm Thái Hoang mênh mông. Trong ba ngày ngày, hắn ta chạy được tối thiểu vạn dặm đường.
Khi thú Ngũ Hành băng qua một con sông rộng hơn hai trăm mét, tốc độ giảm bớt.
Không biết đây là sông gì, nước không chảy xiết nhưng sâu không thấy đáy.
Đối với thú Ngũ Hành mà nói, con sông này không nhằm nhò gì.
Khi đến giữa sông, đột nhiên nước sông hình thành một dòng xoáy khổng lồ, bất cẩn một cái đã bị cuốn vào trong xoáy nước có đường kính hơn hai mươi mét.
Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi ngồi trên lưng thú Ngũ Hành không hề có phản ứng.
Vòng xoáy này giống kiểu ngươi đang đi trên mặt đất thì đột nhiên mặt đất sụp xuống, hoàn toàn không có thời gian phản ứng.
Chỉ trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên, Lục Yên Chi, thú Ngũ Hành và con chồn đã bị cuốn vào trong xoáy nước sông rồi biến mất không còn tăm hơi.
Một giây sau, dòng xoáy cũng nhanh chóng biến mất, mặt sông yên ả trở lại tựa như không có chuyện gì xảy ra, vô cùng quỷ dị.
...
Cùng lúc đó, Nguyên Thần Huyễn đã từ lá chắn pháp tắc tiến vào rừng rậm Thái Hoang đột nhiên dừng bước.
Phong m Dương cũng dừng lại hỏi: "Lão Độc Vật sao thế?"
"Lạ quá, cảm ứng khí tức của Lục Yên Chi biến mất rồi..." Nguyên Thần Huyễn nhíu mày trả lời.
"Có phải khoảng cách quá xa nên mất cảm ứng không? Vẫn chưa cảm ứng được vị trí cụ thể à?" Phong m Dương cũng hơi căng thẳng. Nếu biến mất không thấy thì khó mà tìm được người nơi Thái Hoang mênh mông này.
Mệnh bài của Lục Yên Chi chưa vỡ chứng tỏ nàng ta chưa chết. Nhưng cảm ứng khí tức lại biến mất, thật kỳ lạ.
Nguyên Thần Huyễn trầm ngâm nói: "Đây à ấn ký nguyên thần cả nó, ở xa cũng cảm ứng được. Bây giờ cảm ứng khí tức biến mất, khả năng cao là nó đã tiến vào nơi cách ly. Vẫn chưa tìm thấy vị trí cụ thể. Chúng ta đi nhanh lên, đến nơi nó biến mất xem sao rồi tính tiếp."