Nhìn Dương Bách Xuyên nằm dưới mặt đất, Lục Yên Chi cắn môi đưa ra quyết định, cứu Dương Bách Xuyên.
Mặc dù nàng sẽ có chút khó tiếp nhận, nhưng nghĩ lại, trên chặng đường này, Dương Bách Xuyên luôn vì nàng mà đánh cược cả tính mạng, nàng trả giá thì có làm sao, cho dù vì vậy mà bỏ mạng thì nàng cũng không hối hận.
Bị sư phụ Nguyên Thần Huyễn tính kế, người nàng xem như là thân nhân phản bội, với Lục Yên Chi mà nói, vết thương lòng này quá lớn, nhưng Dương Bách Xuyên đã cho nàng hy vọng, tin rằng trên thế gian này vẫn còn tình yêu, nàng xem hắn như đại ca, là bạn hữu...
Lục Yên Chi có thể cảm nhận được sự ấm áp từ Dương Bách Xuyên, lúc này xem ra chỉ có nàng mới có thể cứu được hắn, mặc dù bản thân nàng cũng không chắc mình có thể thành công hay không, nhưng dù sao thì cũng phải thử mới biết được.
“Chi chi...”
“Yên Chi cô nương, độc Lưu Ly là độc gì? Cô nương có thể giải được độc của chủ nhân ta không?”
Chồn nhỏ và Thú Ngũ Hành lo lắng hỏi Lục Yên Chi, bọn họ vừa nghe được ba chữ ‘Độc Lưu Ly’ từ trong miệng Lục Yên Chi.
“Là một loại độc vô cùng nguy hiểm, đó là tinh hoa cả đời dùng độc của Nguyên Thần Huyễn, bây giờ ta muốn thử giải độc cho Dương đại ca, các ngươi đừng quấy rầy...” Dứt lời, Lục Yên Chi ôm Dương Bách Xuyên rời đi, nàng đến một cung điện trong bình Càn Khôn, đây là nơi tu luyện do Dương Bách Xuyên xây dựng.
...
Ngay sau khi Dương Bách Xuyên tiến vào trong bình Càn Khôn, ở bên ngoài, Nguyên Thần Huyễn sai khiến Hắc Lân Mãng tấn công liên tiếp để mở cánh cửa đại điện.
Nhưng kết quả, Nguyên Thần Huyễn phát hiện toàn bộ đại điện trống không, không thấy bóng dáng Dương Bách Xuyên đâu, thấy vậy thì lão ta nhíu mày, trùng độc bản mạng đã tìm tới nơi này, sẽ không thể nào sai được, nhưng lại không thấy người đâu.
Hơn nữa, hơi tức của Dương Bách Xuyên cũng biết mất không còn chút nào.
Đứng trước cửa đại điện, Nguyên Thần Huyễn thả trùng độc đi tìm một vòng, không thấy bất cứ hơi thở nào của Dương Bách Xuyên, giống như là hoàn toàn biến mất.
Nguyên Thần Huyễn giận tím mặt, lão biết trên người Dương Bách Xuyên có pháp bảo Động Thiên, nhất định là hắn ta đã thu mình vào trong đó.
Nhưng trong đại điện cũng không thấy có chỗ nào khác biệt, lão biết trong các pháp bảo động thiên sẽ có biến hóa, nếu Dương Bách Xuyên thật sự muốn trốn thì lão ta cũng không tìm được.
Nguyên Thần Huyễn nhìn đại điện rộng lớn, lão ta ra lệnh cho Hắc Lân Mãng phá hủy cả tòa đại điện, cho dù là đào ba tấc đất thì cũng phải tìm cho ra Dương Bách Xuyên.
“Xì xì...”
Hắc Lân Mãng thè lưỡi, đứng thẳng người phun ra một ngụm khí độc khổng lồ, trong nháy mắt, toàn bộ đại điện bị độc Hắc Lân Mãng vây quanh, kiến trúc được xây dựng bằng bạch ngọc trở nên đen kịt, phát ra âm thanh răng rắc.
Toàn bộ đại sảnh bị ăn mòn bởi khí độc của Hắc Lân Mãng.
Kế tiếp, cái đuôi dài của Hắc Lân Mãng quét ngang.
“Ầm ầm ầm...”
Không đến ba phút, toàn bộ đại điện đã bị Hắc Lân Mãng phá hủy hoàn toàn.
Nguyên Thần Huyễn đánh một chưởng vào hư hông ở đống phế tích, chân hỏa đang thiêu đốt trong lòng bàn tay, ngọn lửa bao trùm toàn bộ đại sảnh.
Mục đích của Nguyên Thần Huyễn là đốt cho tới khi Dương Bách Xuyên chui ra ngoài, lão ta để Hắc Lân Mãng phá hủy đại điện, còn bản thân thì dùng chân khí luyện hóa từng kiến trúc bên trong, lão không tin Dương Bách Xuyên còn có thể trốn?
Dưới ngọn lửa thiêu đốt của Nguyên Thần Huyễn, đống phế tích từng chút từng chút hóa thành sương mù, tất cả đều bị luyện hóa.
Theo thời gian trôi qua, những viên sỏi đá bạch ngọc ở phế tích dần thu nhỏ lại và luyện hóa...
Đúng lúc này, ở mật thất nào đó nằm sâu dưới di tích thành cổ, một con Thanh Ngưu, nhưng lại không phải yêu thú Thanh Ngưu, bỗng nhiên mở mắt.
...
Nguyên Thần Huyễn thôi động chân hỏa luyện hóa phế tích bên trong đại điện, cuối cùng, bên trong đống đổ nát, lão ta phát hiện ra một cái bình nhỏ, trên thân bình chứa đầy những hoa văn tinh xảo đậm chất cổ xưa, trông giống như một bình đan dược có kích thước nhỏ nhất, đây là thứ duy nhất mà lão ta tìm thấy mà không tương thích với đại điện.
Lão híp mắt, phất tay cầm chiếc bình trong tay.
“Quả nhiên là như thế...”