Thoạt nhìn thú Ngũ Hành và con chồn yếu đi một bậc. Thanh Ngưu dù sao cũng là yêu thú cấp bậc Tôn Vương, khả năng chống cự mạnh hơn chút, vẫn có thể nhắc nhở Dương Bách Xuyên. Còn con chồn và thú Ngũ Hành thì bị khống chế ngay lập tức.
Khoảnh khắc hai đứa nó nhào tới, Dương Bách Xuyên cái khó ló cái khôn, đã có cách đối phó.
Hắn thầm niệm trong đầu, một giây sau con chồn và thú Ngũ Hành đang lao tới bỗng dưng biến mất cách Dương Bách Xuyên một mét.
Nguy hiểm quá, suýt chút nữa là phải đối đầu với nhau!
Nếu thật sự đối đầu thì người lép vế tất nhiên là hắn, bởi vì hắn không thể nào ra tay giết con chồn và thú Ngũ Hành.
May mà Dương Bách Xuyên cái khó ló cái khôn, dứt khoát thu Ngũ Hành và con chồn vào không gian bình Càn Khôn. Giờ thì tốt rồi, không cần lo lắng thú Ngũ Hành và con chồn bị Trình Vĩ Khang khống chế để đối phó mình nữa.
Đúng lúc này, giọng nói của Lục Yên Chi vang lên bên tai: "Cẩn thận..."
Bốp!
"Phụt!"
Dương Bách Xuyên chưa kịp phản ứng, sau lưng đã trúng một đòn.
Là chuyện tốt mà đá Đả Tiên làm ra.
Lúc nãy Dương Bách Xuyên chỉ chú ý tới thú Ngũ Hành và con chồn, không chú ý tới đá Đả Tiên nên mới trúng một đòn của nó, hộc máu tại chỗ.
Khoảnh khắc ngã xuống, Dương Bách Xuyên liếc thấy đá Đả Tiên lại bay đến nện hắn một lần nữa.
Tên họ Dương nào đó buồn bực. Hắn cũng biết đá Đả Tiên đập người trong im hơi lặng tiếng mà không trượt phát nào, một khi tấn công thì phải đánh trúng mục tiêu mới thôi.
Thấy đá Đả Tiên lại xông đến, Dương Bách Xuyên nhịn đau, phóng ra linh thức thu đá Đả Tiên vào trong không gian bình Càn Khôn khi nó rơi xuống trước mặt hắn nửa thước.
Lúc này Lục Yên Chi đã ra tay, hạ độc Trình Vĩ Khang.
Lục Yên Chi phản ứng không chậm, khổ nỗi chuyện đột nhiên xảy ra, nàng ta và Dương Bách Xuyên đều không ngờ Trình Vĩ Khang lại điều khiển đám thú Ngũ Hành tấn công Dương Bách Xuyên.
Lục Yên Chi nhìn thấy Dương Bách Xuyên bị đá Đả Tiên nện trúng, nhắc nhở cũng đã muộn, vì vậy trong lòng vô cùng hổ hẹn. Nhưng nàng ta cũng biết hiện tại phải đối phó với tên đầu sỏ Trình Vĩ Khang trước đã, nếu không Thanh Ngưu mà ra tay thì thật sự phiền phức. May mà Thanh Ngưu cường đại, chống đỡ được một lát, vẫn chưa bị Trình Vĩ Khang khống chế hoàn toàn.
Lục Yên Chi vung hai tay, từng quầng sáng bảy màu hóa thành từng bông sen bắn về phía Trình Vĩ Khang, thoáng chốc như tuyết bay đầy trời.
Pháp trượng của Trình Vĩ Khang phát ra ánh sáng màu xanh thẫm chói lóa, mà quầng sáng bảy màu trong tay Lục Yên Chi còn sáng hơn, vô cùng rực rỡ, che lấp ánh sáng màu xanh thẫm, phóng tới nhanh như tia chớp.
Ánh sáng bảy màu của Lục Yên Chi chiếu tới đâu, hoặc là nói Ách Nan Chi Độc của Lục Yên Chi, phi cầm mãnh thú to ba tấc đều biến thành tro bụi màu xanh thẫm trong tiếng kêu gào.
Lần này tới lượt Trình Vĩ Khang biến sắc. Hắn ta không ngờ độc công của nữ tử độc tu bên cạnh Dương Bách Xuyên lại bá đạo đến vậy.
Phải biết rằng pháp trượng Vạn Linh trong tay hắn ta là thánh khí vô thượng của thánh địa Vạn Linh, hắn ta phải trả giá đắt cho việc sử dụng cấm thuật này, triệu hồi sức mạnh của vạn linh trong pháp trượng Vạn Linh để điều khiển mấy linh thú bên cạnh Dương Bách Xuyên.
Ban đầu rất thuận lợi. Đương nhiên ngoại trừ Thanh Ngưu cấp bậc Tôn Vương ra, ba đối tượng còn lại là thú Ngũ Hành, con chồn màu vàng và tảng đá màu xanh đều bị điều khiển.
Chỉ có duy nhất Thanh Ngưu cấp bậc Tôn Vương có cảnh giới thực lực quá mạnh nên vẫn chống cự phản kháng, nhưng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, Trình Vĩ Khang có thể điều khiển Thanh Ngưu.
Nào ngờ thủ đoạn của Dương Bách Xuyên vượt quá tưởng tượng của Trình Vĩ Khang. Tại giây phút cuối cùng, thú Ngũ Hành và con chồn màu vàng tự dưng biến mất.
Từ đó Trình Vĩ Khang biết trên người Dương Bách Xuyên hẳn là có pháp bảo động tiên.
May mà tảng đá xanh bị hắn ta khống chế đã lén đánh Dương Bách Xuyên một đòn nghiêm trọng, nhưng Trình Vĩ Khang vẫn không vui vẻ chút nào. Chỉ thấy nữ tử bên cạnh Dương Bách Xuyên thi triển ra ánh sáng bảy màu đầy trời, từng bông sen lan tràn như tuyết, bao phủ sức mạnh của pháp trượng Vạn Linh.
Pháp trượng Vạn Linh được gọi là pháp trượng Vạn Linh bởi vì món thánh khí chí bảo này của thánh địa Vạn Linh đã hấp thụ sức mạnh hồn phách của hàng vạn phi cầm yêu thú. Sau khi dùng cấm thuật, Trình Vĩ Khang có thể điều khiển linh phách của yêu thú phi cầm trên thế gian.