Trình Vĩ Khang biết nữ tử Tiên Thiên Độc tu này rất lợi hại, nên muốn giết chết nàng ta nhân lúc nàng ta bị thương.
“Ngươi rất đáng chết…”
Khi Trình Vĩ Khang lao đến cách Lục Yên Chi 3 mét, một âm thanh khiến hắn ta như rơi xuống hố băng vang lên, sau đó Trình Vĩ Khang chỉ cảm thấy ánh sáng bạc trước mắt càng ngày càng sáng… Cuối cùng chói đến mức khiến hắn ta vô thức nhắm lại.
“Phụt…”
Một tiếng vang nặng nề, Trình Vĩ Khang cảm thấy cơn lạnh lẽo lan ra khắp người.
Khi mở mắt, phát hiện Dương Bách Xuyên đã xuất hiện, đỡ Lục Yên Chi lên.
“Dương Bách Xuyên, ngươi… Ngươi… A…”
Trình Vĩ Khang hoảng sợ phát hiện nguyên thần của hắn ta xuất khiếu, thân thể chia thành hai nửa.
Thấy được mọi thứ trong cơ thể…
Nhưng không có một giọt máu nào chảy ra.
Trình Vĩ Khang hiểu ra là Dương Bách Xuyên xuất hiện, một kiếm này vượt quá tưởng tượng của hắn ta, khiến hắn ta không cảm nhận được đau đơn, thân thể đã bị Dương Bách Xuyên chia thành hai nửa.
Vừa định há mồm, nguyên thần trực tiếp bay lên.
Trình Vĩ Khang hoảng sợ hét lên, sau đó nguyên thần biến mất bốn phần năm, hoàn toàn mất đi ý thức.
Một kiếm của Dương Bách Xuyên không chỉ phá hủy thân thể của Dương Bách Xuyên, cũng phá hủy nguyên thần của hắn ta, không hề đau đớn, khi phản ứng lại mới cảm thấy đau đớn, nhưng tất cả đều đã muộn.
Lúc này Trình Vĩ Khang bị Dương Bách Xuyên đánh bại trong một kiếm.
Dương Bách Xuyên luyện hóa Yêu Hồn Châu của Kim Sí Thiên Ưng Vương, nguyên thần mạnh lên gấp đôi.
Mặc dù pháp lực không tăng, nhưng lực lượng thần hồn lại không thể khinh thường.
Tu luyện đến Độ Kiếp, không chỉ mỗi chân khí quan trọng, nguyên thần cường đại cũng vô cùng quan trọng, đặc biệt sau khi đến Độ Kiếp, lực lượng nguyên thần cường đại làm thực lực tổng thể tăng lên rất nhiều.
Dương Bách Xuyên đạt được Yêu Hồn Châu của Kim Sí Thiên Ưng, mặc dù chỉ là lực lượng còn sót lại, nhưng Kim Sí Thiên Ưng Vương chính là Thiên Yêu tầng tám, tầng chín là cực hạn.
Mặc dù Dương Bách Xuyên không biết Thiên Yêu tầng tám chia thành bao nhiêu cấp bậc, nhưng Thiên Yêu tầng một có thể sánh ngang với Phi Thăng cảnh của Nhân tộc, Thiên Yêu tầng tám đã vượt xa cực hạn của tu chân, không thể tưởng tượng.
Cho nên sau khi Dương Bách Xuyên luyện hóa, thu hoạch được rất nhiều chỗ tốt.
Sau khi nguyên thần lớn mạnh có thể phát ra lực lượng thần hồn vượt xa tưởng tượng.
Mặc dù Dương Bách Xuyên đang tu luyện nhưng vẫn chú ý tình hình chém giết ở bên ngoài.
Trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng lực lượng của Yêu Hồn Châu Kim Sí Thiên Ưng Vương quá khổng lồ, không thể luyện hóa trong thời gian ngắn, hắn chỉ có thể thúc giục nguyên thần đẩy nhanh tốc độ luyện hóa.
Khi Lục Yên Chi bị Trình Vĩ Khang và Thẩm Bạch tấn công bị thương nặng, Dương Bách Xuyên còn thiếu một chút nữa mới luyện hóa xong, vội vàng truyền âm cho chồn nhỏ.
Hắn cũng không mong chờ chồn nhỏ có thể giết địch, chỉ mong chồn nhỏ có thể tranh thủ thời gian cho hắn, nhưng không ngờ chồn nhỏ lại biến thân.
Ở trong mắt Dương Bách Xuyên, chồn nhỏ biến thân giống như trước đây, chỉ là thân thể biến to hơn mấy lần. Trước kia cũng chỉ to như mèo hoặc to như chó, nhưng lần này thân thể lại biến to gần 3 mét, nhìn như mãnh hổ.
Tứ chi sắc bén dài nửa thước, giống như dao nhỏ, lấy tốc độ sét đánh cắn đứt tay của Thẩm Bạch, cứu Lục Yên Chi.
Dương Bách Xuyên biết huyết mạch của chồn nhỏ lại tăng lên.
Từ trước đến nay, bộ dáng đáng yêu nhỏ xinh của chồn nhỏ làm Dương Bách Xuyên xem nhẹ thiên phú và thực lực của nó, đây là lần đầu tiên hắn nhìn kỹ chồn nhỏ.
Thầm than: “Chồn nhỏ năm đó đã trưởng thành…”