Nếu nhận định hồ dung nham là trung tâm của ảo cảnh, Dương Bách Xuyên đành phải đánh cuộc một lần.
Dựa theo lời của sư phụ, hắn quan sát lâu như vậy cũng chỉ có hồ dung nham này không giống bình thường.
Nếu thật sự có huyễn mắt, vậy chỉ có thể là nơi này.
Hắn chui vào dung nham, mặc dù nói là đánh cuộc, nhưng cũng không phải không có căn cứ.
Vận chuyển Càn Khôn Nhãn, mặc dù vẫn nhìn thấy hồ dung nham, nhưng vẫn có thể nhìn ra được một vài chỗ khác biệt.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy hồ dung nham không chỉ sôi ùng ục, mà còn toát ra linh lực mờ nhạt…
Hắn quan sát cả đốt thiên lò không hề có sự dao động của linh lực, chỉ có hồ dung nham có.
Đây chính là chỗ khác biệt.
Hơn nữa sư phụ cũng nói, nhìn thấy chưa chắc là thật, phải dùng tâm quan sát.
Cho nên tổng kết lại, Dương Bách Xuyên cho rằng mắt ảo cảnh là hồ dung nham.
Dương Bách Xuyên cũng có chuẩn bị trước cho lần đánh cuộc này.
Cho nên hắn nhảy vào hồ dung nha,
Khoảnh khắc Dương Bách Xuyên nhắm mắt nhảy vào hồ dung nham, cảm thấy nhiệt độ đạt đến cực hạn, cả người hắn bắt đầu bốc khói, giống như sắp bốc hơi.
Rầm!
Cả người biến mất trong dung nham cuồn cuộn.
Đồng thời, Dương Bách Xuyên cũng biết bản thân đánh cuộc thắng.
Sư phụ nói không sai, căn nguyên của ảo cảnh bắt đầu từ tâm.
Khoảnh khắc hắn nhảy vào hồ dung nham, đồng nghĩa với việc khắc phục nỗi sợ hãi trong lòng, cho nên hắn đánh cuộc chính xác.
Sau đó hắn cảm thấy nhiệt độ cực nóng biến mất, cảnh tượng xung quanh thay đổi.
Vị trí của hắn vẫn ở trước vương tọa của đại điện.
Biển lửa, đốt thiên lò, rừng hoa đào, tất cả đều biến mất không thấy.
“Chủ nhân, cuối cùng ngươi cũng tỉnh…”
Sau đó, bên tai truyền đến âm thanh của Đả Tiên Thạch.
Xoay người, thấy tất cả mọi người đều có mặt trong đại điện.
Mai Hoa tiên tử và bốn nữ tử còn lại của Thông Tiên Cung, Mộ Trường Phong và Hiên Viên Linh Hề, Minh Du Nhiên và Khương Thế Long… Tất cả đều có mặt trong đại điện.
Bạch Ngọc hồ ly trên vương tọa hay nói cách khác pho tượng của Cửu Vĩ Thiên Yêu Vương vẫn tồn tại, nhưng lại không thấy chín tỷ muội hồ ly đâu.
“Cục đá, chín tỷ muội hồ ly đâu?” Dương Bách Xuyên nói xong, bước xuống bậc thang, đi vào đại điện, bởi vì hắn nhận ra không thích hợp.
Tất cả mọi người không hề nhúc nhích.
“Chủ nhân, không có chín, chỉ có một nữ tử tên Cửu Nhi kia, ta nhìn thấy lúc ngươi xoay người đi xuống, nàng ta đã biến mất không thấy, sau đó nhìn thấy ngươi đứng ở chỗ đó không nhúc nhích…
Sau đó là đám người trong đại điện, bọn họ lần lượt đi vào, tiếp theo một đám đều bất động giống như ngươi…” Đả Tiên Thạch nói.
Dương Bách Xuyên hiểu ra, đám người Mai Hoa tiên tử đều bị nhốt trong ảo cảnh của chín tỷ muội hồ ly như hắn.
Có lẽ cũng bị nhốt trong không gian ảo cảnh đốt thiên lò của chín tỷ muội hồ lỳ giống hắn.
Muốn ra ngoài sẽ rất khó.
Phải dựa vào ý chí của bản thân mới có thể phá vỡ ảo cảnh.
Nếu không ra được, vậy sẽ bị ảo cảnh của chín tỷ muội hồ ly giết chết trong ảo cảnh, trở thành tế phẩm tinh huyết.
Dương Bách Xuyên có thể mặc kệ người khác, nhưng cần thiết phải đánh thức đám người của Trường Sinh Điện và hoàng triều Hiên Viên, không thể bỏ mặc được.
Hắn cũng đã biết được sự lợi hại của chín tỷ muội hồ ly, biết được sự đáng sợ của ảo cảnh, cũng không biết có thể đánh thức đám người Mộ Trường Phong và Hiên Viên Linh Hề hay không, nhưng dù thế nào cũng phải thử một lần.