“Hừ, muốn chết.”
Dương Bách Xuyên mắng thầm, nếu như lúc đầu vì không biết gì, sơ ý bị chín hồ yêu đánh lén.
Vậy thì hiện tại, sau khi phá giải được ảo cảnh Phần Thiên Lò, sao hắn có thể dính lần nữa?
Dương Bách Xuyên bỗng nhiên nghiêng người, chém một kiếm tới.
“A…”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Hồ ly tím bị Dương Bách Xuyên chém đứt nửa vuốt trước phát ra tiếng kêu đau đớn.
Ngay khi Dương Bách Xuyên muốn nhân cơ hội ra tay, một kiếm chém chết, trong linh thức, hắn nhìn thấy cơ thể hồ ly lại lóe lên, biến mất quỷ dị giống như vừa rồi bị đá Đả Tiên đánh trúng.
Lần này, trong lòng Dương Bách Xuyên đã nghi ngờ, hắn và đá Đả Tiên đều không đả thương được hồ ly tím, không hồ là đuôi của Cửu Vĩ Thiên Yêu Vương.
Quả đúng là có chút thủ đoạn.
Manh khóe quỷ dị như vậy, xem ra muốn giết chết được hồ ly tím này cũng không dễ dàng như vậy.
Cũng ngay lúc này, Dương Bách Xuyên nhìn thấy những ánh sáng đầy màu sắc lần lượt xuất hiện trong linh thức, chính xác là tám hồ ly vẫn chưa xuất hiện.
“Đại tỷ…”
Từng tiếng gọi đầy lo lắng vang lên, rõ ràng, sau khi tám con hồ ly nhìn thấy hồ ly tím bị thương, bọn họ không nhịn được mà phi ra từ trong tối.
Lúc này, Dương Bách Xuyên nhìn thấy con hồ ly tím xuất hiện cách mình mười mét, nó nói với tám con còn lại: “Quay về tiếp tục khống chế, tiểu tử này cứ giao cho ta, nếu không toàn bộ sẽ thất bại, hắn vẫn chưa uy hiếp được tới ta.”
Hồ ly tím nói với tám hồ ly còn lại, giọng điệu rất nghiêm khắc.
Hơn nữa, ánh mắt nhìn về phía Dương Bách Xuyên đỏ như máu, tràn đầy tàn bạo, chỉ hận không thể xé nát Dương Bách Xuyên.
Tám hồ ly còn lại giống như không dám chống lại hồ ly, bọn họ lần lượt biến mất ngay tại chỗ.
Dương Bách Xuyên biết, tám hồ ly kia chắc chắn đang khống chế ảo cảnh trong tối để đối phó với những người khác, chẳng trách không xuất hiện ngay từ đầu.
Từ điểm này, Dương Bách Xuyên cũng đoán được, ảo cảnh bọn họ thi triển nhất định phải có người duy trì khống chế thì mới được.
Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên tự hỏi nếu hắn giết một vài người trong số họ, ảo cảnh sẽ biến mất hay uy lực sẽ giảm đi?
Nếu như vậy, người trong đại điện sẽ được cứu, không phải sao?
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán cá nhân của Dương Bách Xuyên mà thôi.
Nhưng đầu tiên hắn phải giết chết hồ ly tím này mới được, nàng ta mới là trung tâm của chín con hồ ly, nếu giết chết, những hồ ly khác lộ ra sơ hở, đến lúc đó sẽ dễ xử lý hơn nhiều.
Ngay khi thân hình của tám hồ ly kia biến mất, góc đại sảnh đột nhiên phát ra một tiếng nổ.
“Ầm…”
Lúc này, Dương Bách Xuyên nhìn thấy toàn thân Mai Hoa tiên tử của Thông Tiên Cung tỏa ra ánh sáng, nàng ta đã tỉnh lại.
Rõ ràng, sau khi tám hồ ly nhìn thấy đại tỷ mình bị thương, không duy trì khống chế ảo cảnh, khiến cho Mai Hoa tiên tử nhân cơ hội phá được ảo cảnh rồi tỉnh lại.
Nhưng điều này cũng thể hiện Mai Hoa tiên tử có chỗ hơn người, người khác vẫn chưa ra được khỏi ảo cảnh, chỉ có nàng ra được, chứng tỏ Mai Hoa tiên tử không hề đơn giản.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy Mai Hoa tiên tử, nàng ta cũng nhìn thấy hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt có vẻ phức tạp.
Từ sau khi hai bên xích mích, dù là Dương Bách Xuyên hay Mai Hoa tiên tử, cả hai đều xem đối phương như kẻ thù không đội trời chung.
Nhưng bọn họ đều chưa ra tay, nhịn cho tới bây giờ.
Lúc này, hai bên đều hiểu rõ, tạm thời đôi bên đều có chung kẻ địch, chính là chín tỷ muội hồ ly.
Nếu như không xử lý hết được đám hồ ly này, tất cả bọn họ đều sẽ gặp phiền phức, càng đừng nhắc tới bảo tàng của Thiên Yêu chi chủ.
Sau khi liếc nhìn Mai Hoa tiên tử, Dương Bách Xuyên thu lại ánh mắt, hắn nhìn sang hồ ly tím, lúc này hồ ly không hóa thành hình người mà giữ nguyên thân cáo, vuốt trước của nó bị Dương Bách Xuyên chém đứt, vết thương vẫn đang rỉ máu.