Vả lại Minh Du Nhiên biết Dương Bách Xuyên rất mạnh, nàng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn. Cho dù có thêm Khương Thế Long cũng chẳng làm được trò trống gì. Vì vậy liên hệ với người được sư môn phái đến mới là kết quả tốt nhất.
Muốn làm như vậy thì nàng ta cần theo bám theo Dương Bách Xuyên, hơn nữa không thể để Dương Bách Xuyên phát hiện ra, chỉ có thể lén lút bám theo. Người khác không biết thuật theo dõi, nhưng người biết thì quá rành, thánh địa U Linh tự nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.
U Linh Chi Đô lấy U Linh làm tên, thể hiện ở thuật theo dõi.
Vì thế, Minh Du Nhiên biết chỉ cần nàng ta theo dõi Dương Bách Xuyên, chờ cao thủ của sư môn tới. Đến lúc đó, thần thông Bách Biến Chí Tôn trên người Dương Bách Xuyên sẽ là vật trong tay nàng ta.
Về phần Khương Thế Long... Thật ra Minh Du Nhiên biết rõ Khương Thế Long vẫn luôn theo đuổi nàng ta nên lúc nào cũng đi theo nàng ta, chứ không có suy nghĩ gì khác.
Khương Thế Long cũng không hỏi tại sao nàng ta phải theo dõi Dương Bách Xuyên, chỉ lẳng lặng đồng hành cùng nàng ta. Hai người đã quen biết hơn ba trăm năm...
Ba trăm năm trước, Khương Thế Long tình cờ nhìn thấy dung mạo thật của Minh Du Nhiên, từ đó bắt đầu theo đuổi nàng ta. Mà tình cảm của nàng ta đối với Khương Thế Long rất phức tạp. Thật ra ban đầu nàng ta hoàn toàn không có cảm giác gì với Khương Thế Long, nhưng trong hơn ba trăm năm theo đuổi, hai người đã trở nên quen thuộc và hình thành sự ăn ý.
Nhưng kiểu ăn ý này không phải ăn ý trong tâm hồn, không phải ăn ý vì thích nhau, mà là sự ăn ý được hình thành từ vô số lần hai người ra ngoài mạo hiểm, kề vai chiến đấu.
Hơn ba trăm năm qua Khương Thế Long chưa từng ép buộc Minh Du Nhiên, nàng ta cũng quen có Khương Thế Long bên cạnh. Lần này cũng không ngoại lệ, nàng ta nói mình muốn theo dõi Dương Bách Xuyên, Khương Thế Long lập tức đi cùng nàng ta.
Chỉ có thể nói đây là thói quen mà thôi. Hắn ta muốn đi theo thì cứ để hắn ta đi theo, như vậy cũng có thêm một người trợ giúp. Hơn nữa, Minh Du Nhiên biết Khương Thế Long có thực lực, nhưng quen ngụy trang. Lần này Minh Du Nhiên bám theo Dương Bách Xuyên có Khương Thế Long đi cùng, nàng ta cũng yên tâm.
...
Nửa canh giờ sau, Minh Du Nhiên dừng lại.
Khương Thế Long hỏi: "Sao thế?"
"Tốc độ của Dương Bách Xuyên quá nhanh..." Minh Du Nhiên nhíu mày đáp.
"Mất dấu rồi à?" Khương Thế Long hỏi.
"Không hẳn, chỉ tạm thời biến mất thôi, ta có cách lần theo khí tức của hắn. Chờ ta một lát!" Minh Du Nhiên nói.
Khương Thế Long gật đầu, lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn Minh Du Nhiên nhắm mắt chắp tay bấm pháp quyết, trong mắt đong đầy tình cảm dịu dàng. Kể từ cái lần Khương Thế Long vô tình nhìn thấy dung mạo thật của Minh Du Nhiên vào ba trăm năm trước, Minh Du Nhiên đã đi vào lòng hắn ta...
Mặc dù ba trăm năm qua Minh Du Nhiên chưa từng đón nhận Khương Thế Long, nhưng hắn ta vẫn không từ bỏ. Ban đầu hắn thích dung mạo, về sau lại thích tính cách, Khương Thế Long đã yêu Minh Du Nhiên sâu đậm. Cho dù đối phương không đón nhận, chỉ cần được đi theo bên cạnh người ta đủ rồi. Khương Thế Long tin rằng cuối cùng sẽ có một ngày Minh Du Nhiên đón nhận mình, mở lòng với mình.
Mấy phút sau, Minh Du Nhiên mở mắt ra: "Ta tìm được khí tức của hắn rồi. Chúng ta đi thôi."
Khương Thế Long im lặng gật đầu. Hắn biết rõ U Linh Chi Đô đang truy lùng thần thông, cho dù tốc độ của Dương Bách Xuyên nhanh đến mấy, Minh Du Nhiên cũng tìm được.
Dương Bách Xuyên không biết Minh Du Nhiên và Khương Thế Long đang lén lút bám theo mình.
Lúc này hắn và nghé con đang thi đấu tốc độ.
Hai người chạy không ngừng nghỉ suốt mười ngày mới dừng lại, mà trong mười ngày này Dương Bách Xuyên đã chịu phục nghé con, rốt cuộc hắn đã biết thần thú là gì.
Trong mười ngày này, Dương Bách Xuyên đã dùng tới mọi bản lĩnh trên người, nhưng hắn có dùng cách gì đi chăng nữa, từ đầu đến cuối nghé con đều thảnh thơi theo sau hắn, trông vô cùng thoải mái.
Điều này làm cho Dương Bách Xuyên có cảm giác thất bại.
Hắn thở hồng hộc, nghé con nhàn nhã bước đi. Tức á!
Dương Bách Xuyên dừng lại. Hắn biết mình không thể so với nghé con về mặt tốc độ, bởi vì hắn dựa vào đoi cánh thần thông, bản chất là thôi động bằng chân khí. Còn nghé con thì dựa vào thần thông thiên phú bẩm sinh với lực lượng không gian. Hai người khác nhau một trời một vực, không thể so sánh.
nghé con hoàn toàn có thể bỏ xa hắn một trăm con phố, suy cho cùng thần thú vẫn là thần thú!