Chuyện về sau thì dễ dàng hơn nhiều, Dương Bách Xuyên mang Xuyên Sơn Giáp đi gặp đám người Lục Yên Chi, lúc ra ngoài, hai tên tùy tùng của Xuyên Sơn Giáp nhìn thấy bên trong là một mảnh hỗn độn, nhưng Xuyên Sơn Giáp chỉ thản nhiên nói không sao rồi ra ngoài.
Sau khi tới gian phòng gặp Lục Yên Chi, Thú Ngũ Hành và Chồn Nhi, Dương Bách Xuyên phân phó Xuyên Sơn Giáp: “Mau chóng giải quyết yêu điệp cho bọn ta, chuyện này không khó với ngươi chứ?”
Xuyên Sơn Giáp cung kính nói: “Chủ nhân yên tâm, nếu là tiểu yêu trước kia thì có chút độ khó, nhưng bây giờ chủ nhân đã giúp ta tăng cao tu vi, trong số chín tổng quản của Hoa Ban Xà, không có ai đạt tới tu vi Tôn Vương trung cấp, sau này tiểu yêu chính là người đứng đầu ở Hoa Ban Xà, xử lý vài việc cho chủ nhân và chủ mẫu là chuyện nhỏ.
Nhưng chắc phải cần hai – ba ngày, bởi vì sau khi thực lực của tiểu yêu tăng lên chắc chắn sẽ gây ra sóng gió ở thành Đông, tu vi thực lực của tiểu yêu tăng cũng đồng nghĩa với quyền lợi cũng sẽ tăng, cần phải bàn giao một số việc, vậy nên xin chủ nhân cho tiểu yêu chút thời gian.”
Dương Bách Xuyên nghe vậy thì gật đầu nói: “Được, ta cho ngươi ba ngày để giải quyết chuyện yêu điệp, ngoài ta ngươi còn phải tìm cho bọn ta một nơi ở tại thành Vạn Yêu”
“Không thành vấn đề, không biết chủ nhân muốn ở nơi như thế nào, tiểu yêu lập tức đi tìm kiếm?”
Bây giờ Xuyên Sơn Giáp rất quy củ, hắn cũng không dám xưng bản vương trước mặt Dương Bách Xuyên, bởi vì hắn nghĩ, mặc dù bị Dương Bách Xuyên khống chế nhưng chỉ cần hắn không tự tìm chết thì Dương Bách Xuyên cũng sẽ không giết hắn, hơn nữa đi theo Dương Bách Xuyên còn có thể thanh lọc huyết mạch, đây là ước mơ của bất cứ yêu tu nào, dù sao thì cũng là chuyện tốt.
Dương Bách Xuyên cũng không nghĩ nhiều tới chỗ ở, nhưng bây giờ hắn đã thu phục được Xuyên Sơn Giáp, chuyện này cũng tiện hơn nhiều, hắn nghĩ một lúc rồi nói: “Địa điểm thì tốt nhất là ở trung tâm của thành Vạn Yêu, nếu là mặt tiền cửa hàng, có sân sau là ổn, bản chủ nhân chuẩn bị mở một phòng khám thú y ở thành Vạn yêu…”
Dứt lời, Dương Bách Xuyên cảm thấy nói thú y thì không phù hợp với Thú Ngũ Hành và Thanh Ngưu, hắn ho khan rồi sửa lời: “Khụ khụ…là Yêu Y Quán, ừ, chính là như vậy.”
“Ở trung tâm thành thì có hơi phiền phức, nhưng chủ nhân yên tâm, tiểu yêu sẽ nghĩ cách sắp xếp.” Xuyên Sơn Giáp nghiêm túc ghi nhớ, hắn cũng không quan tâm tới thú y hay là không thú y trong lời của Dương Bách Xuyên, dù sao thì yêu tộc cũng chính là yêu thú.
Sau đó, Dương Bách Xuyên hỏi mấy câu liên quan tới phân bố thế lực ở núi Vạn Yêu, theo như Xuyên Sơn Giáp nói, thành Vạn Yêu có bốn khu Đông, Tây, Nam, Bắc. Đều do thuộc hạ của tứ đại yêu tôn quản lý, bốn yêu tôn này rất ít khi tới thành Vạn Yêu.
Mỗi một khu vực đều có một đại yêu cấp Tôn Vương trung cấp giống như Hoa Ban Xà tọa trấn, phía dưới là chín tổng quản Tôn Vương sơ cấp, thấp hơn là những yêu binh, yêu tướng có thể so với Độ Kiếp kỳ của nhân tộc, một thành có khoảng chừng một vạn, thế lực của bốn thành cơ bản là giống nhau.
Đương nhiên ngoại trừ thế lực của tứ đại yêu tôn, ở thành Vạn Yêu còn có một số chủng tộc có thế lực cường đại, trong đó không thiếu những cao thủ cấp tôn,
Cả dãy núi Vạn yêu này được cho là nơi sinh sống của vạn bộ tộc, có thể xếp trên cái danh yêu tộc đều sẽ có thế lực ở thành Vạn Yêu, đương nhiên vì để trao đổi tài nguyên cần thiết.
Hơn nữa, theo như Xuyên Sơn Giáp nói, trong dãy núi Vạn Yêu có không ít yêu vương có thể đạt tới cấp bậc tôn vương, đương nhiên tứ đại yêu tôn đứng đầu ở phía Đông, Tây, Nam, Bắc là những kẻ có tu vi cao nhất.
Hai người một hỏi một đáp, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng có chút hiểu biết về núi Vạn Yêu và thành Vạn Yêu.
Sau khi hỏi xong, Dương Bách Xuyên nhìn Thanh Ngưu: “Ngươi có biết chuyện của tộc Long Chủng Thanh Ngưu ở thành Vạn Yêu vào hơn ba nghìn năm trước không?
Thanh Ngưu nghe vậy thì cơ thể run lên, lão còn cho là chủ nhân đã quên mất chuyện của gia tộc mình, không ngờ chủ nhân vẫn nhớ, lúc này lão vô cùng cảm động, căng thẳng nhìn chằm chằm vào Xuyên Sơn Giáp, đợi hắn trả lời.
Hơn nữa, Dương Bách Xuyên vẫn chưa nói với Xuyên Sơn Giáp về thân phận của lão, cũng không nhắc tới chuyện của Thanh Ngưu, Xuyên Sơn Giáp vẫn chưa biết, nghe Dương Bách Xuyên hỏi như vậy, hắn có chút kỳ quái, sau đó mới trả lời: “Chủ nhân, đây là chuyện cấm kỵ của cả dãy núi Vạn Yêu, sau này những chuyện liên quan tới Long Chủng Thanh Ngưu, ở nơi đông người, chủ nhân vẫn nên ít nhắc tới thì hơn.
Năm đó, tứ đại yêu tôn liên hợp với nhau để giết đại tôn Thanh Ngưu, sau đó đã hạ lệnh bất cứ kẻ nào cũng không được nhắc tới chuyện của tộc Long Chủng Thanh Ngưu, nếu họ biết được thì sẽ bị cả bốn thế lực trị tội.”
Dương Bách Xuyên cười cười, tỏ ý đã biết, hắn lại hỏi thêm: “Nghe nói, Thanh Ngưu có một số tộc nhân bị bọn họ giam cầm, vẫn chưa bị giết chết đúng không? Hơn nữa còn liên quan tới bảo tàng kho báu được tộc Thanh Ngưu tích lũy nhiều đời, chuyện này là thật hay giả vậy?”