Văn Nam cau mày, cũng có chung ý tưởng.
Nhưng buổi tối hai người cũng không có việc gì, cuối cùng vẫn kiên nhẫn xếp hàng vì bữa sáng ngày mai.
Lâm Chu phải tranh thủ lúc hấp đợt bánh bao thứ hai mới có thể tránh sau quầy giải quyết bữa tối hôm nay.
Khách đông quá, bánh bao mới vừa hấp xong ai cũng kích động trả tiền mua.
Cậu chỉ có thể để lại phần mình cần ăn sau đó bận rộn đóng gói cho khách hàng.
Cứ ngửi mãi mùi bánh bao ở khoảng cách gần khiến cậu thèm muốn chết.
Bánh bao nhân đậu đỏ và bánh bao xá xíu của hôm nay cũng là lần đầu tiên cậu làm, nhịn mãi đến giờ còn chưa được nếm thử.
Bây giờ rốt cuộc có thể ăn rồi!
Ngay lúc cậu chuẩn bị cắn bánh bao, một bóng người bất ngờ té xỉu trước quầy hàng của cậu, miệng còn không ngừng nói bánh bao bánh bao, dọa mọi người nhảy dựng.
Hàng người xếp hàng ngay ngắn cũng trở nên bối rối.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Người này làm sao vậy?”
“Có cần gọi 120 không? Sao tự nhiên lại ngã lăn đùng ra đây thế!”
“Đm, gì vậy trời?”
“Trúng gió à? Hay bị cái gì?”
“Mau gọi 120!”
“...”
Lâm Chu cũng bị chuyện bất ngờ xảy ra dọa không nhẹ, tay cầm bánh bao, tim đập thình thịch thình thịch, cực kỳ khẩn trương.
Người này tự nhiên chạy đến đây rồi ngất xỉu trước quầy hàng của cậu, miệng còn nhắc tới bánh bao.
Ai không biết rõ xảy ra chuyện gì còn tưởng bánh bao cậu bán khiến người ta ăn xong ngất xỉu ấy chứ.
Nhìn thấy nhóm người vây xem đột nhiên tản ra rồi lại vây quanh, Lâm Chu đau đầu ngồi xổm xuống, tiến đến trước mặt cô gái té xỉu.
“Cô ơi, cô không sao chứ?”
“Còn ý thức không? Tôi gọi 120 cho cô nha?”
Lâm Chu khẩn trương gọi đối phương, thật lâu sau mới thấy cô gái đang nằm dưới đất run rẩy vươn tay, biểu đạt mình vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức.
Nhưng từ sắc mặt và đôi môi trắng bệch không có chút máu của cô thì tình huống hiện tại không tốt gì cho cam.
Cô gái lắc đầu, chỉ bánh bao trong tay Lâm Chu, giọng nói yếu ớt nhưng kiên định: “Ăn, cho tôi ăn... Bánh bao...”
Lâm Chu nhích đến gần, nghe thấy lời của cô nàng thì ngơ ngác ra mặt.
Nhưng vì sợ người ta xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, cậu vẫn run tay đưa bánh bao còn nóng hổi đến bên miệng cô gái, đút cô ăn.
Cô gái nghiêng đầu, ăn lấy ăn để như mấy ngày không ăn cơm, nuốt từng miếng bánh bao lớn.
Sau đó không ngoài dự đoán, cô bị nghẹn...
Mắt thấy cô gái ăn vội vàng, hận không thể một miếng ăn hết một cái bánh bao, người vây xem khuyên cô ăn chậm một chút kẻo bị nghẹn.
Giây tiếp theo đã nhìn thấy cô gái bị nghẹn mắt trợn trắng.
Dọa một đám người lại cuống quít tìm nước.
Cũng may Lâm Chu ra ngoài bày quầy hàng có thói quen mang theo nước.
Cậu lập tức lấy một chai nước khoáng từ xe ba bánh tới, đỡ cô gái đút cô uống.
Tay cậu vẫn đang run nên đút không chuẩn, lại thêm cô gái có vẻ choáng váng nên đút được một ngụm lại chảy ra ngoài một ngụm, làm quần áo cô gái ướt đẫm. May mà tình huống khẩn cấp, không ai để ý chuyện này.
“Tôi đã gọi 120 rồi, cô gì ơi, cô kiên trì một chút.”
“Thế này là đói đến ngất xỉu à?”
“Ai yo thật đáng thương. Sao lại khiến đứa nhỏ đói thành như vậy.”
“...”
Mọi người nhìn thấy cô gái như vậy cũng đoán được là đói.
Nhưng vẫn bị dọa không nhẹ.
May mà té xỉu trước quầy hàng của Lâm Chu, có sẵn bánh bao, nếu té xỉu trên đường cái thì nguy hiểm cỡ nào!
Lâm Chu thở phào một hơi, cho cô gái hai cái bánh bao, uống hết nửa bình nước, cô gái mới chậm rãi khôi phục sức lực, có thể dựa vào người ngồi dậy.
Cũng có sức nói chuyện.
“Làm phiền ông chủ quá, tôi bị tụt huyết áp. Tại tôi không ăn cơm, với cả chắc bị cảm nắng nữa, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy. Tôi làm phiền anh nhiều rồi.”
“Bánh bao và nước bao nhiêu tiền ạ? Tôi gửi anh.”
Thấy cô gái này như muốn ngất đi bất cứ lúc nào, sao Lâm Chu có thể lấy tiền của người ta.
So với cảnh tượng trong dự đoán, cô gái này chỉ là tụt huyết áp ngất xỉu thì tốt hơn nhiều.
Vừa nãy suýt chút nữa cậu hoài nghi bánh bao của mình có vấn đề gì, hay là khiến người ta ăn dị ứng, chứ làm sao trước quầy hàng đột nhiên có người ngã xuống.
Suýt chút nữa hù chết cậu.
Xe cứu thương đến rất nhanh.
Bác sĩ y tá vừa đến đã lập tức nâng cô gái lên cáng, căn cứ tình huống chuẩn bị truyền glucose cho cô.
Thấy xe cứu thương đưa người đi, quần chúng vây quanh bốn phía mới dần dần tản ra.
Chỉ một lúc thôi mà dọa Lâm Chu hãi đến mức đổ mồ hôi ướt cả người.
Việc đầu tiên cậu làm sau khi đứng lên là cầm lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán.
Sau khi dịu lại thì nghe được bụng mình đánh trống ùng ục, thế mới nhận ra là mình đã cho cô gái kia bữa tối của mình luôn rồi.
Lúc ấy không kịp nghĩ nhiều như vậy.