"Tiểu tử, rốt cục bị ta bắt được, lần này ngươi chạy đâu cho thoát.''
Ngay lúc Diệp Lăng Thiên và Diệp Huyền Tu sắp rời khỏi bí địa, một lão giả đột nhiên xuất hiện, sắc mặt âm trầm như nước, nhìn chằm chằm Diệp Lăng Thiên.
Vị lão giả này chính là Diệp Đạo Kỳ.
Diệp Huyền Tu khó chịu nói: "Diệp Đạo Kỳ, đột nhiên nổi điên làm cái gì? Dọa lão tử giật mình."
Diệp Đạo Kỳ không nhìn Diệp Huyền Tu, lão lạnh lẽo nhìn Diệp Lăng Thiên nói: "Tiểu tử, lần trước ngươi trêu đùa ta, chơi vui không?"
Diệp Lăng Thiên hững hờ nói: "Ai trêu đùa ngài?"
Diệp Đạo Kỳ cười lạnh nói: "Ngươi để ta và tiểu nha đầu kia đánh cờ, ngươi thì lặng lẽ chạy, còn dám giảo biện?"
Lão trấn thủ cửa thứ hai nhiều năm, không nghĩ tới lại bị một tiểu tử đùa bỡn, khiến cho lão rất tức giận! Lui một bước, càng nghĩ càng giận, uống rượu đi ngủ đều không thơm.
Diệp Lăng Thiên chế nhạo: "Không phải vì kỳ nghệ của lão quá cùi bắp sao, đánh cờ với một tiểu cô nương lại mất cả buổi chiều, ta xem không nổi nữa, lười chờ lão nên mới đi.''
Diệp Đạo Kỳ lạnh lùng nói: "Ngươi nói kỳ nghệ của ta kém? Tốt! Tốt, rất tốt! Theo ước định, ta đánh thắng tiểu cô nương kia, ngươi phải đánh với ta một ván, nếu ngươi thua, ta nhốt ngươi lại, ngươi đừng hòng đi ra bí địa.''
Diệp Lăng Thiên chẳng hề để ý nói: "Được rồi! Nhìn lão sốt ruột cầu thắng như thế, ta thỏa mãn tiểu nguyện vọng của lão."
Diệp Huyền Tu nhíu mày nói: "Người đừng nghe lão gia hỏa này nói nhảm, ngươi không phải đối thủ đâu?''
Diệp Lăng Thiên khua tay nói: "Ai nói ta không phải đối thủ? Không phải là đánh cờ thôi sao? Năm đó ta còn có danh xưng một đời cờ tiên.''
Diệp Đạo Kỳ cắn răng nghiến lợi nói: "Mẹ kiếp! Ngươi thật ngông cuồng, thật sự nhịn không được nữa, ngươi đi theo ta, nhất định ta sẽ để cho ngươi biết, vì sao bông hoa lại đỏ."
Theo lý thuyết, một người tinh thông kỳ nghệ, tính cách tất nhiên ôn hòa, bình tĩnh tỉnh táo, nhưng Diệp Đạo Kỳ lại là một quái nhân.
Thời điểm không đánh cờ, tính cách của lão rất táo bạo, đi ngang lão sẽ bị lão đá một cước.
Một khi đánh cờ, lão trở nên tỉnh táo, triệt để biến thành người khác, phi thường quỷ dị.
Diệp Lăng Thiên khí định thần nhàn nói: "Dẫn đường."
"Xem ngươi còn phách lối đến khi nào, theo ta." Diệp Đạo Kỳ lạnh lùng nói, di trước dẫn đường.
… …
Tiểu các trong rừng.
Bàn cờ dọn xong.
Diệp Lăng Thiên ngồi đối diện Diệp Đạo Kỳ, Diệp Huyền Tu thì ngồi bênh cạnh quan sát.
Thấy Diệp Lăng Thiên tự tin như vậy, Diệp Huyền Tu có chút hiếu kỳ, hắn cậy vào cái gì, phải biết đối thủ của hắn chính là kỳ thánh, vô địch thiên hạ.
Diệp Đạo Kỳ lạnh mặt nói: "Ta chấp ngươi chín quân."
Diệp Lăng Thiên ngáp một cái: "Người kém hạ cờ dở, không cần nhường."
"Ngươi... Rất tốt!"
Diệp Đạo Kỳ không nói nhảm nữa, tiện tay cầm quân trắng lên.
Diệp Lăng Thiên lấy quân đen từ trong bình cờ ra.
Diệp Đạo Kỳ buông tay, mấy quân trắng rơi lên bàn cờ.
Diệp Lăng Thiên nói: "Ta trước!"
"Hừ!" Diệp Đạo Kỳ phất tay, quân trắng bay vào bình cờ của mình.
Diệp Lăng Thiên cầm quân đen, trực tiếp đánh xuống vị trí Thiên Nguyên.
Diệp Đạo Kỳ tức giận nói, hận không thể xốc bàn cờ: "Ngươi... Thằng nhãi ranh, ngươi biết đánh cờ không?"
Cờ vây thiên về khí, hành tẩu tinh vị, dễ dàng cho công sát, mà rơi xuống vị trí Thiên Nguyên, thì dễ dàng bị tắt thở, bình thường mà nói, có rất ít kỳ thủ chọn Thiên Nguyên.
Diệp Lăng Thiên cau mày nói: "Thiên địa nhất thể, đạo pháp tự nhiên, chiếm cứ trung ương, dễ dàng bễ nghễ thiên hạ, khinh thường bốn phương tám hướng. Ta chọn Thiên Nguyên, có gì không ổn?"
"Ngạch..."
Diệp Đạo Kỳ nghe xong, run lên một giây, tựa hồ có đạo lý, nhưng lại cảm thấy sao sao?
"Miệng lưỡi không tệ, để ta xem thực lực của ngươi thế nào."
Diệp Đạo Kỳ cầm một quân trắng lên, tinh thần trong nháy mắt bình tĩnh lại.
Sau đó hai người, ngươi tới ta đi, không ngừng hạ cờ.
Đến thời điểm trung cục, Diệp Đạo Kỳ cau mày, thần sắc ngưng trọng.
Mà Diệp Lăng Thiên thì vô cùng dễ dàng.
Thời gian tiếp tục trôi qua...
Diệp Lăng Thiên hạ cờ xuống, Diệp Đạo Kỳ sững sờ tại chỗ, đờ đẫn nhìn bàn cờ, thật lâu không nói.
Diệp Lăng Thiên thì đứng dậy, hoạt động gân cốt.
"Đi thôi!" Diệp Lăng Thiên nói với Diệp Huyền Tu một câu, muốn ly khai.
Diệp Đạo Kỳ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lăng Thiên hỏi: "Cục này tên là gì?"
Diệp Lăng Thiên không rảnh suy nghĩ, tùy tiện nói: "Quân vương dẹp sáu nước, hổ mạnh đã nhe nanh! Vung kiếm lên trời xanh, Chư hầu từ tây tới. Thiên địa làm bàn cờ, nhật nguyệt tinh có thể hái."
"Đây là Bát Hoang Lục Hợp cục."
Sau khi nói xong, hắn liền rời đi.
Diệp Huyền Tu kinh ngạc, mặt mũi tràn đầy không hiểu đi theo.
Diệp Đạo Kỳ ngồi thất thần lẩm bẩm: "Bát Hoang Lục Hợp cục..."
Đây là bại cục thứ hai trong đời của lão.
Trận đầu bại bởi một ván Phượng Tù Hoàng, ván thứ hai bại bởi Bát Hoang Lục Hợp.
… …
Trong sân.
Lá phong đỏ như lửa, thu cúc mùa thu rực rỡ như vàng.
Gió thu lượn lờ, lá cây rơi xuống, lọt vào trong ao, nhấc lên một tia gợn sóng.
Tần Kiêm Gia mặc váy dài trắng, tay cầm bút lông, chăm chú vẽ tranh, nàng điềm tĩnh dịu dàng, khí chất ưu nhã, giống như tiên tử, toàn thân tản ra vẻ đẹp của nữ tử Giang nam.
Diệp Lăng Thiên chắp tay đi đến Tần Kiêm Gia.
Tần Kiêm Gia vội vàng buông bút lông xuống, cung kính hành lễ: "Gặp qua công tử!"
Diệp Lăng Thiên phất tay, ra hiệu nàng không cần đa lễ.
Hắn nhìn bức tranh của Tần Kiêm Gia, chính là một bức cảnh vật của Thiên môn, nhìn phi thường xinh đẹp, mang theo vận vị đặc biệt, đại sư chi tác, bản lĩnh đạt đến tại hóa cảnh.
Thấy Diệp Lăng Thiên xem tranh của mình, Tần Kiêm Gia ôn nhu hỏi: "Công tử thấy sao?"
Diệp Lăng Thiên tán thưởng: "Bức họa này không tệ, Kiêm Gia có tài, bất quá so sánh với công tử, còn hơi kém mấy phần hỏa hầu."
Nghe như khen giai nhân, kì thực là khen mình.
Tần Kiêm Gia không khỏi im lặng, cảm thấy Diệp Lăng Thiên quá tự luyến, nhưng nàng lại hiếu kì hỏi: "Công tử cũng vẽ tranh sao?"
Nàng muốn kiến thức xem, tam công tử phải phế vật không, có lẽ sẽ nhìn ra nhiều thứ từ bức họa.
Diệp Lăng Thiên ngạo nghễ nói: "Còn phải nói, bên trong Thiên Môn, ta có danh xưng họa tiên, hiện tại bản công tử vẽ cho ngươi xem một bức Bách Điểu Triều Phượng, ngươi xem cho kỹ, hảo hảo học."
"Ừm!" Tần Kiêm Gia nhu thuận gật đầu.
Trong lầu các đối diện, Tô Khuynh Thành nhàn nhạt nói: "Tần Kiêm Gia ngược lại có lòng, vì muốn công tử chú ý, vậy mà tận lực ngồi vẽ tranh trong viện, chẳng lẽ không thể vẽ trong phòng của mình sao?"
Nguyệt Phù Dao khẽ cười nói: "Tô cô nương không nên nói lung tung, Tần cô nương là chính phòng của công tử."
Tô Khuynh Thành không để ý việc này, nhẹ giọng nói: "Nguyệt tỷ tỷ, kỳ thật ta cũng rất tò mò, công tử biết vẽ tranh sao?"
Nguyệt Phù Dao nói khẽ: "Ta chưa thấy qua, không chừng công tử sẽ cho chúng ta một kinh hỉ."
"Vậy ta phải xem thử." Tô Khuynh Thành đi xuống lầu.