Tần Kiêm Gia thay giấy trắng cho Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên cầm bút lông, thần sắc chăm chú, hạ bút vẽ tranh, một trận thao tác, nước chảy mây trôi, chưa từng dừng lại.
Tần Kiêm Gia đứng một bên xem, không khỏi trừng lớn hai mắt.
Nguyệt Phù Dao và Tô Khuynh Thành thấy thế, trong lòng càng hiếu kỳ hơn, nhanh chóng đi tới.
Một một lát sau.
"Họa tác tốt."
Diệp Lăng Thiên hết sức hài lòng xem bức tranh của mình.
Mà ba người Tần Kiêm Gia thì đờ đẫn nhìn chằm chằm bức tranh.
Công tử dự định vẽ cái gì?
Bách điểu triều phượng đồ?
Không!
Căn bản không phải, đây là gà con mổ thóc đồ, một đám gà con xấu, đang cúi đầu mổ thóc.
Diệp Lăng Thiên cho các nàng kinh hỉ đó sao?
Thấy bộ dáng ba nữ đờ đẫn, Diệp Lăng Thiên cười nói: "Các ngươi bị họa nghệ của công tử làm cho khiếp sợ rồi sao? Nhất là Kiêm Gia, học hỏi được gì không?"
Tần Kiêm Gia kinh ngạc nhìn Diệp Lăng Thiên nói: "Công tử... Đây là bách điểu triều phượng đồ sao?"
"Hửm?"
Diệp Lăng Thiên nhìn thoáng qua, lập tức lộ ra vẻ chợt hiểu: "Đúng rồi! Còn thiếu một thứ."
Nói xong, hắn vẽ một cái vòng trên đỉnh đầu gà con.
"Đây mới thật sự là bách điểu triều phượng."
Diệp Lăng Thiên vừa cười vừa nói.
Ba nữ: "..."
Thấy ba nữ không nói một lời.
Diệp Lăng Thiên không vui nói: "Các ngươi có ý gì? Cảm thấy bức tranh của bản công tử không tốt sao?"
Tần Kiêm Gia thấp giọng nói: "Tốt... Chỉ là không hiểu lắm."
Diệp Lăng Thiên biểu lộ ra dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hắn nhìn Tần Kiêm Gia nói: "Họa nghệ của ngươi không tệ, nhưng vì sao chưa đạt đến cực hạn? Bởi vì ngươi chưa hiểu chân lý của hội họa."
Tần Kiêm Gia ngạc nhiên nhìn Diệp Lăng Thiên.
Tên gia hỏa này vẻ con gà xấu tới kéo bẹp, còn nói mình không hiểu chân lý hội họa?
Diệp Lăng Thiên giải thích: "Ngươi muốn vẽ thu, thì không thể chỉ vẽ thu, phải vẽ đám hoa với bình rượu, họa cố nhân trong đêm trăng khuyết, nến tàn trong gió thu, hiểu không? Đại đạo đơn giản nhất, nhìn vào bản chất?"
"Giống như bản công tử, ngoại nhân đều biết ta anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, nhưng bọn họ làm sao biết được, bản công tử ngoại trừ suất khí, còn tinh thông cầm kỳ thư họa, hồng nho của thế gian!"
"Công tử nói hay lắm!"
Tô Khuynh Thành gật đầu khen hay, nhưng trong lòng thì nôn hỏng bét, nàng coi như nhìn ra, họa nghệ của tam công tử quá kém, nhưng cũng biết chút ít về thi từ.
Tần Kiêm Gia im lặng nhìn Tô Khuynh Thành, cần phải che giấu lương tâm như vậy sao?
Tần Kiêm Gia ra vẻ cảm kích: "Khụ khụ! Công tử nói không sai, Kiêm Gia thụ giáo."
Diệp Lăng Thiên nghiêm túc nói: "Ừm! Con đường của ngươi còn rất xa, vào phòng ta cầm tay dạy ngươi."
Tần Kiêm Gia vội vàng lui lại hai bước, thần sắc đề phòng nhìn Diệp Lăng Thiên chằm chằm.
Diệp Lăng Thiên thấy thế, không khỏi nhíu mày nói: "Kiêm Gia! Ngươi ngộ tính quá kém, mới dạy ngươi phải nhìn vào bản chất, tại sao ngươi còn chưa hiểu? Công tử kêu ngươi vào phòng, nào chỉ đơn giản cầm tay dạy ngươi vẽ tranh? Ta còn dạy ngươi kỹ năng đàn hát thổi tiêu, cam đoan đủ cho ngươi dùng cả đời."
Tần Kiêm Gia cung kính nói: "Đa tạ công tử, nhưng thân thể của ta không tốt, không làm phiền đến công tử."
Diệp Lăng Thiên thở dài nói: "Ngươi thật là! Thôi, nếu hôm nay thân thể ngươi không tốt, vậy ngày khác đi."
Sau khi nói xong, Diệp Lăng Thiên đi đến lầu các của mình.
Tô Khuynh Thành hé miệng yêu kiều cười, trêu chọc nói: "Khanh khách! Tần tỷ tỷ, tại sao không theo công tử về phong? Nghe nói công tử nuôi một con chim, ngươi không muốn kiến thức nó sao?"
Tần Kiêm Gia ôn hòa nói: "Nếu Tô muội muội muốn xem chim, cứ đi gian phòng của công tử là được, không cần kéo theo ta."
"Vậy ta đi nha! Tần tỷ tỷ đừng hối hận." Tô Khuynh Thành tươi cười đi đến lầu các của Diệp Lăng Thiên.
Tần Kiêm Gia thấy thế, đôi mi thanh tú cau lại.
Trong khoảng thời gian qua, ngoại trừ lầu các của Diệp Lăng Thiên, nàng tìm hết mỗi một nơi hẻo lánh tại Văn Hương tạ rồi.
Cho nên nàng tương đối hiếu kì lầu các của Diệp Lăng Thiên.
Thấy Tô Khuynh Thành đi tới lầu các của Diệp Lăng Thiên, nàng không khỏi suy đoán, chẳng lẽ đối phương cũng có suy nghĩ như mình.
Nghĩ tới đây, Tần Kiêm Gia không do dự nữa, lập tức đi tới gian phòng của Diệp Lăng Thiên.
Nguyệt Phù Dao thì cười nhạt, không đi theo.
Trong lầu các.
Diệp Lăng Thiên tươi cười nhìn Tần Kiêm Gia và Tô Khuynh Thành nói: "Các ngươi nghĩ thông rồi?"
"..."
Tần Kiêm Gia và Tô Khuynh Thành đờ đẫn nhìn chung quanh, khuôn mặt đỏ bừng, vô cùng xấu hổ.
Tam công tử thật quá bất chính, bên trong phòng treo đủ thứ kì quái.
Xuân cung đồ, tiên tử nghịch nước đồ… Quả nhiên đại sắc phê.
Hai nữ vội vàng cúi thấp đầu, đột nhiên hối hận tới đây.
Diệp Lăng Thiên ngạo nghễ nói: "Mấy bức tranh trên vách tường, đều là trân tàng nhiều năm của bản công tử, mỗi một bức tranh đều cất giấu công pháp huyền diệu, có thời gian, công tử sẽ dạy các ngươi."
Tần Kiêm Gia và Tô Khuynh Thành cảm thấy toàn thân không tự nhiên, trong lòng tràn ngập ghét bỏ, ai muốn ngươi dạy mấy thứ bẩn thiểu này?
Diệp Lăng Thiên nghiêm túc nói: "Nhưng mấy thứ nầy đều quá bình thường, nhân lúc con chim ngốc kia còn chưa về, bản công tử cho các ngươi xem chí bảo của ta."
Nói xong, hắn nhẹ nhàng xoay bình hoa bên cạnh.
'Răng rắc!'
Trên vách tường đột nhiên xuất hiện một hốc tối, là một cái tủ đá, bên trong cất giữ đủ loại đồ vật kỳ lạ cổ quái, có đàn nhị, có bình sứ, có cổ thư, tranh chữ, vân vân…
Diệp Lăng Thiên lấy một quyển cổ thư ra, cổ thư ố vàng, trên bìa viết ba chữ xiêu vẹo: Kim Bình Mai!
Hắn đặt quyển sách trước mặt hai nữ, các nàng đều mộng, Kim Bình Mai là cái gì?
Diệp Lăng Thiên nghiêm túc nói: "Đây là tâm huyết tám năm qua của bản công tử, trong thiên hạ chỉ có một bản độc nhất, các ngươi xem cho kỉ, giúp ít các ngươi tu luyện rất lớn.''
Hai nữ nghe vậy, bị câu lên hiếu kỳ.
Tần Kiêm Gia lật ra trang thứ nhất, bên trên có một câu.
"Trời đất ác lắm, coi mọi vật chỉ như chó rơm, đại đạo vô tình, coi mọi dục vọng là bản nguyên."
Vẻn vẹn một câu này, hai nữ đều chấn động trong lòng, cảm nhận được một loại khí thế bàng bạc đập vào mặt.
Tần Kiêm Gia vội vàng lật ra trang thứ hai, sắc mặt trì trệ.
Tô Khuynh Thành che mắt theo bản năng, cay con mắt.
Cái này… Cái này là cái gì?
Hai bài thơ!
Bài thứ nhất: 'Khoan y giải đái nhập la duy, hàm tu đái tiếu bả đăng xuy, kim châm thứ phá đào hoa nhụy, bất cảm cao thanh ám trứu mi.'
Tạm dịch: 'Tháo áo cởi đai vào màn the, xấu hổ cười duyên thổi đèn tàn, kim châm xuyên thấu đào e ấp, chẳng dám cao giọng lén cau mày.'
Bài thứ hai: 'Ngọc lô băng ti uyên ương bị, hương hãn phấn nộn dục quân thôi, liễu âm lộc lộc thanh tiệm tiệm, nhất đóa mai hoa hồng tháp phi.'
Tạm dịch: 'Lò ngọc tơ băng gối uyên ương, mồ hôi thơm mịn đợi chàng thôi, bóng liễu rì rào tiếng dần xa, một đóa mai hồng bay trên giường.'
'Cạch!
Tần Kiêm Gia tranh thủ khép sách lại.
"Khép lại làm gì? Tiếp tục xem! Đây chính là kết tinh tâm huyết tám năm của bản công tử."
Diệp Lăng Thiên đắc ý nhìn hai nữ.
Tần Kiêm Gia và Tô Khuynh Thành không nói một lời, chỉ muốn lập tức rời khỏi chỗ thị phi này, tam công tử quá dâm tà.
Xem ra lời đồn về hắn còn quá nhẹ, hắn chính là một đại sắc lang từ trong ra ngoài.