'Vù!'
Một cơn gió nhẹ thổi vào trong lầu các, một số đồ vật mỏng manh bị gió thổi bay ra khỏi tủ đá.
Một trang giấy bay lên, rơi xuống chân hai nữ.
Hai nữ nhìn thoáng qua, chỉ thấy ba chữ: Tiên Thiên đan!
Hai nữ chấn động, phối phương Tiên Thiên đan?
Diệp Lăng Thiên lập tức đi tới, nhặt tờ giấy lên, sau đó nói: "Khụ khụ! Các ngươi ra ngoài đi! Bản công tử hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát."
"Vâng công tử."
Hai nữ cung kính thi lễ, quay người đi ra lầu các.
Diệp Lăng Thiên mỉm cười, kế tiếp ai sẽ là quỷ xui xẻo đây?
Hai nữ vừa đi ra lầu các.
Sắc mặt các nàng không biến hóa chút nào, nhưng trong lòng lại dấy lên làn sóng lớn.
Tiên Thiên đan!
Trong thiên hạ, chỉ Thiên môn mới luyện ra được, chỉ cần có đan dược cung ứng không ngừng, sẽ bồi dưỡng ra lượng lớn cường giả.
Đan này quá mức thần bí, Thiên môn cực kì coi trọng, ngoại nhân căn bản không có cơ hội xem qua.
Nhưng vừa rồi, hai người nhìn thấy cái gì?
Trên tờ giấy kia viết ba chữ Tiên Thiên đan, chính là phương sao Tiên Thiên đan thật sao?
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của giả hỏa Diệp Lăng Thiên, khả năng lớn đúng là đan phương.
Tần Kiêm Gia và Tô Khuynh Thành liếc nhau, đều nhìn ra dị sắc trong mắt đối phương.
… …
Ban đêm.
Ánh trăng trên đầu cành, tàn ảnh thành đôi.
Diệp Lăng Thiên đi tới lầu các của Nguyệt Phù Dao, nhẹ nhàng gõ cửa.
'Kẹt kẹt!'
Nguyệt Phù Dao mở cửa ra, nhìn Diệp Lăng Thiên nói: "Công tử có chuyện gì sao?"
Diệp Lăng Thiên khẽ cười nói: "Nhàn rỗi nhàm chán, muốn nghe Phù Dao gảy khúc."
Nguyệt Phù Dao ôn nhu nói: "Công tử vào đi."
Diệp Lăng Thiên tiến vào trong phòng.
Sau đó tiếng đàn du dương thanh duyệt vang lên.
Trong phòng Diệp Lăng Thiên.
Hai thân ảnh mặc áo choàng đen đồng thời xuất hiện, hai bên liếc nhìn nhau, không chút do dự, lập tức xuất thủ.
Trao đổi qua mấy chiêu, hai người giật khăn che mặt đối phương xuống, chính là Tần Kiêm Gia và Tô Khuynh Thành.
Tần Kiêm Gia lạnh lùng nói: "Thiên la địa võng, thiên địa huyền sát! Ngươi sử dụng Ảnh Sát thuật, không ngờ ngươi lại là người của La Võng."
Tô Khuynh Thành hờ hững nói: "Vãng sinh vô thường, yêu ma quỷ quái! Ngươi sử dụng Cửu U bộ, xem ra ta đoán không sai, ngươi quả nhiên là người của Vãng Sinh doanh."
Nàng sớm đã hoài nghi thân phận của Tần Kiêm Gia, bởi vậy không kinh ngạc chút nào.
Thế nhân đều biết, La Võng là tổ chức sát thủ thần bí nhất, thiên la địa võng, thẩm thấu mỗi một nơi hẻo lánh.
Lại ít ai biết được, ngàn năm trước, kỳ thật còn có hai thế lực không thua kém La Võng mảy may, đó chính là Phương Ngoại Thiên và Vãng Sinh doanh.
Phương Ngoại Thiên là thế lực Ma giáo ở bên ngoài lãnh thổ Đại Chu, ngàn năm trước bị các đại thế lực vây công tiêu diệt, hai mươi năm trước ngóc đầu trở lại, không ngờ lại bị vây công lần nữa, từ đó không còn tin tức.
Vãng Sinh doanh cũng bị các đại thế lực đánh trọng thương, ẩn núp trong một nơi âm u hẻo lánh, không dám lộ diện.
Chỉ có La Võng, từ ngàn năm qua, càng ngày càng mạnh, không ai dám trêu chọc.
Thân phận của hai người bại lộ, cũng không có ý định tiếp tục ẩn tàng.
Tô Khuynh Thành hờ hững nói: "Đừng ngăn cản ta làm việc, nếu không dù cho ngươi là người Vãng Sinh doanh, cũng phải chết."
Tần Kiêm Gia nói: "Cùng là Tiên Thiên đỉnh phong, ngươi lại tự tin như thế, xem ra trong Thiên Môn còn không ít gian tế của La Võng."
"Không liên quan gì với ngươi."
Tô Khuynh Thành cười lạnh, chuyển động bình hoa kia, tủ đá xuất hiện trước mắt hai người.
Nàng nhanh chóng tìm kiếm, rất mau tìm thấy tờ giấy kia, nhìn thoáng qua, trên mặt lộ ra nụ cười, quả nhiên là đan phương Tiên Thiên đan.
Có đan phương này, nàng sẽ lập được công lớn.
Dù sao lần này nàng đến Thiên môn, cũng có nhiệm vụ tìm kiếm đan phương Tiên Thiên đan.
Tần Kiêm Gia nhẹ giọng nói: "Cho ta xem."
Tô Khuynh Thành cười lạnh hỏi: "Tại sao ta phải cho ngươi xem?"
Tần Kiêm Gia không để ý nói: "Nếu không cho ta xem, vậy ta đành phải xuất thủ, một khi động thủ sẽ nháo ra động tĩnh không nhỏ, ngươi cũng không muốn công tử biết chuyện này nha?''
Tô Khuynh Thành nhướng mày: "Ngươi điên sao?"
Tần Kiêm Gia châm chọc: "Ngươi cảm thấy gian tế của La Võng và gian tế của Vãng Sinh doanh, kẻ nào làm cho người chú mục hơn?"
"Hừ!" Tô Khuynh Thành vung tay lên, trang giấy bay về phía Tần Kiêm Gia.
Tần Kiêm Gia nhanh chóng nhìn thoáng qua.
Tô Khuynh Thành lập tức đoạt trang giấy lại, để lại chỗ cũ trong tủ, sau đó chuyển động bình hoa, đóng tủ lại.
Hai người không nhiều lời, nhanh chóng rời đi.
Cũng không lâu lắm.
Diệp Lăng Thiên trở lại phòng, hắn sắp xếp lại đống sách bị làm lệch, nhẹ giọng nói: "Thật sơ ý chủ quan, làm sát thủ ai lại như hai người? Nhờ bản công tử thiện tâm, không thì các ngươi không biết mình chết thế nào đâu.''
"Bất quá sẽ có hai người phải chết, dược ma Cổ Thiên Hạc và quỷ y Bình Nhất Chỉ!"
Trên mặt Diệp Lăng Thiên lộ ra nụ cười ấm áp.
Lần này mượn đao giết người, không cần tốn nhiều sức để giết hai vị Đại Tông sư đối địch.
... …
Trở lại gian phòng về sau.
Tô Khuynh Thành lập tức viết lại đan phương, sau đó suy nghĩ đan phương này là thật hay giả.
'Cạch, cạch, cạch!'
Một trận tiếng gõ cửa vang lên.
Tô Khuynh Thành để đan phương vào trong tay áo, đứng lên đi mở của.
"Ngươi tới đây làm gì?"
Nhìn thấy người tới, Tô Khuynh Thành nhướng mày không vui.
Tần Kiêm Gia ôn nhu nói: "Ngủ không được, tìm Tô muội muội tâm sự."
Tô Khuynh Thành lạnh lùng nhìn nàng, nhưng vẫn nói: "Tần tỷ tỷ vào đi."
Tần Kiêm Gia tiến vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Tô Khuynh Thành nhìn quanh một lượt, thấy không có cái gì lạ, mở miệng hỏi thẳng.
"Ngươi muốn cái gì?"
Tần Kiêm Gia nói: "Ngươi hiểu dược lý, ta tìm ngươi xác nhận đan phương này có mấy phần thật?''
Đan phương Tiên Thiên đan sao mà trân quý.
Vật này sẽ được Thiên môn trông giữ chặt chẽ, dù cho Diệp Lăng Thiên là tam công tử của Thiên môn, nhưng cũng không nên có vật này mới đúng.
Cho nên đan phương này có vấn đề gì sao?
Tô Khuynh Thành không trả lời, nang lấy đan phương từ trong tay áo ra, tiếp tục suy nghĩ.
Tần Kiêm Gia cũng không quấy rầy, yên lặng nhìn nàng.
Thời gian một chén trà trôi qua.
Tô Khuynh Thành trầm ngâm nói: "Đan phương này cực kì huyền diệu, dược tài không đơn giản, hòa lẫn vào nhau, phát huy ra lực lượng khổng lồ, nhất là Huyết Bồ Đề, cực kì có lợi cho việc tăng tu vi lên."
Tần Kiêm Gia hỏi: "Cho nên?"
Tô Khuynh Thành đáp: "Ta nắm chắc bảy thành, đan phương là thật, về phần ba thành kia, thì là trên người Diệp Lăng Thiên."
Hai mắt Tần Kiêm Gia sáng lên: "Bảy thành!"
Nàng lại nhìn chằm chằm Tô Khuynh Thành, nói: "Tô muội muội sẽ không lừa ta chứ? Hai ta không thuộc m, ột chiến tuyến nhưng ở trong Thiên môn, hai chúng ta là con châu chấu bị cột trên một sợi dây.''
Tô Khuynh Thành lạnh lùng nói: "Ta nói thế thôi, tin hay không tùy ngươi."
"Tô muội muội quá lo lắng, ta sao lại nghi ngờ ngươi? Bất quá tam công tử thật ngây thơ, đoán chừng hắn sẽ không nghĩ tới, chính phòng và tiểu thiếp của mình đều là gian tế, quá thú vị."
Tần Kiêm Gia nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Rất thú vị sao? Ngươi tựa hồ có một nam nhân trong lòng… Ngươi bây giờ trở thành chính phòng của Diệp Lăng Thiên, đến thời điểm động phòng hoa chúc, không sợ vị kia sinh khúc mắc sao?"
Tô Khuynh Thành giễu cợt nói.
Tần Kiêm Gia nghe vậy, nụ cười trên mặt biến mất, nàng nhìn chằm chằm Tô Khuynh Thành, ánh mắt lộ ra một tia nguy hiểm: "Ngươi biết rất nhiều nha."
Tô Khuynh Thành lạnh nhạt nói: "La Võng vô khổng bất nhập, mà Vãng Sinh doanh sớm đã xuống dốc, rất nhiều thứ, các ngươi cho là bí mật, nhưng ở trong mắt La Võng, thì chẳng là cái gì cả."
"Nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi không trở ngại ta làm việc, ta sẽ không để ý tới phá sự của ngươi."
"Cũng đúng!"
Sau khi Tần Kiêm Gia nói xong, liền rời khỏi phòng:
Tô Khuynh Thành khinh thường nói: "Một sát thủ, một khi có tình cảm, đó chính là củi mục không dùng được!"