"Công tử!"
Ngay lúc này, Diệp Lăng Thiên vừa vặn đi tới, Tần Kiêm Gia vội vàng hành lễ.
Diệp Lăng Thiên kinh ngạc hỏi: "Kiêm Gia sao lại không vui rồi?''
Tần Kiêm Gia thấp giọng nói: "Công tử, không phải Kiêm Gia không vui, chỉ là đến Thiên môn gần một tháng rồi, trong lòng hơi nhớ nhà.''
Diệp Lăng Thiên cười nói: "Thì ra là thế, ta tạm thời không thể làm chủ, cho ngươi về nhà, nhưng ngươi muốn dạo chơi Thương Vân thành, ta có thể dẫn ngươi đi.''
Tần Kiêm Gia nghe vậy, hai mắt sáng lên, hỏi: "Công tử có thể dẫn ta ra ngoài sao?''
"Xuỵt! Nói nhỏ thôi!" Diệp Lăng Thiên duỗi ngón tay ra, đặt lên đôi môi của Tần Kiêm Gia.
Tần Kiêm Gia lập tức gật đầu, không dám nói chuyện lớn tiếng.
Diệp Lăng Thiên nhìn cửa phòng, kêu một tiếng: "Khuynh Thành, ngươi ra đây."
Tô Khuynh Thành mở cửa ra, nghi ngờ nhìn Diệp Lăng Thiên: "Công tử có chuyện gì?"
Diệp Lăng Thiên khẽ cười nói: "Ngươi và Kiêm Gia đến Thiên môn một thời gian rồi, bản công tử dẫn các ngươi ra ngoài hít thở không khí."
Tô Khuynh Thành nghe xong, trong mắt lóe lên vẻ khác lạ, nàng đang lo lắng nên đưa Hóa Công Đại Pháp ra ngoài bằng cách nào, Diệp Lăng Thiên ngược lại giúp nàng đại ân.
Tô Khuynh Thành vội vàng hỏi: "Công tử, Thiên môn canh chừng nghiêm ngặt, chúng ta ra ngoài được sao?''
Diệp Lăng Thiên nói: "Bình thường thì không được, nhưng bản công tử có cách, các ngươi cứ đi theo ta."
"Công tử có thể dẫn ta đi cùng không?''
Thanh âm của Nguyệt Phù Dao vang lên, nàng mặc một bộ váy màu trắng bạc, ôm Hàng Tai kiếm, giống như Quảng Hàn tiên tử, vẻ mặt tràn đầy mong đợi nhìn Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nói: "Tất nhiên được rồi, các ngươi chuẩn bị đi.''
"Vân công tử." Nguyệt Phù Dao lộ ra vẻ vui mừng.
Cũng không lâu lắm.
Diệp Lăng Thiên dẫn theo ba nữ rời khỏi Văn Hương tạ, đi xuống núi.
Ba nữ nghiêm túc quan sát chung quanh, khắp Thiên Môn sơn đều có cơ quan, nhất là con đường lên xuống núi, dù là Tông sư tới, cũng phải nuốt hận tại chỗ.
Nếu các nàng phát hiện ra cái gì, cũng coi như thu hoạch khổng lồ.
Khi đi tới cổng chính, mấy vị thị vệ cầm bó đuốc đi tới.
"Xin hỏi tam công tử, muốn đi đâu?" Một thị vệ trong đó cung kính hỏi.
Diệp Lăng Thiên tiện tay lấy ra thủ dụ đưa cho thị vệ.
Thị vệ tiếp nhận, nhìn thoáng qua, lập tức nói: "Mở cửa!"
'Kẹt, kẹt, kẹt!'
Cơ quan bị xoay chuyển, cửa chính chậm rãi mở ra.
Diệp Lăng Thiên dẫn theo ba nữ đi ra ngoài.
Một nén nhang sau.
Bốn người đi xuống chân núi.
Tần Kiêm Gia hiếu kì hỏi: "Công tử cho thị vệ xem cái gì? Bọn họ vậy mà cho chúng ta xuống núi.''
Diệp Lăng Thiên cười nói: "Ta cho họ xem thủ dụ của môn chủ, muốn ra vào Thiên môn, có thủ dụ mới được."
Tô Khuynh Thành bắt được chi tiết trong lời Diệp Lăng Thiên nói: "Môn chủ để công tử dẫn chúng ta ra sao?"
"Nghĩ cái gì vậy? Lão già đó không bao giờ cho chúng ta ra ngoài, thủ dụ là giả."
Diệp Lăng Thiên im lặng nhìn Tô Khuynh Thành.
"Ngạch..."
Tô Khuynh Thành mộng, Diệp Lăng Thiên cầm thủ dụ giả, liền dễ dàng dẫn các nàng đi ra ngoài, thủ vệ của Thiên môn, thật sự canh chừng sâm nghiêm sao?
Hay là nói, loại đặc quyền này chỉ công tử Thiên môn mới có?
Trên thực tế, Tô Khuynh Thành đoán đúng, đặc quyền này chỉ công tử Thiên môn mới có.
Nhưng không phải các công tử đều vậy, chỉ có Diệp Vô Nhai và Diệp Lăng Thiên mới có đặc quyền này!
Diệp Vô Nhai đại biểu cho Thiên môn, trong mắt rất nhiều người, Diệp Vô Nhai có khả năng trở thành môn chủ lớn nhất, Diệp Vô Nhai cũng thường xuyên ra ngoài làm một ít chuyện cho Thiên môn.
Bởi vậy gã có đặc quyền tự do ra vào Thiên môn.
Mà đặc quyền của Diệp Lăng Thiên, bắt nguồn từ hắn hãm hại lừa gạt!
Trước kia Diệp Thương Hải cũng cấm hắn ra ngoài, nhưng về sau lại phát hiện, cho dù cấm hắn bằng cách nào, Diệp Lăng Thiên luôn luôn sẽ nghĩ hết biện pháp để ra ngoài, căn bản ngăn không được.
Diệp Thương Hải dứt khoát mặc kệ, lười quan tâm tới việc này, cho hắn đặc quyền tự do ra vào, chuyện này làm cho Diệp Khinh Chu và Diệp Nho Phong vô cùng hâm mộ.
Nhưng bọn họ không phải Diệp Vô Nhai và Diệp Lăng Thiên.
Người ta Diệp Vô Nhai đại biểu cho Thiên môn, có đặc quyền cũng bình thường.
Mà Diệp Lăng Thiên thì không hứng thú với vị trí môn chủ, muốn làm cái gì thì làm cái đó, hắn căn bản không để ý ánh mắt của mọi người.
Nhưng bọn họ khác biệt, bọn họ muốn cạnh tranh vị trí môn chủ, cho nên làm cái gì đều phải cẩn thận chú ý.
Không thì sẽ phá hư quy củ, làm cho đám trưởng lão bất mãn, bọn họ cũng vô duyên với vị trí môn chủ.
… …
Trong thư phòng của Diệp Thương Hải.
"Hửm! Diệp Lăng Thiên lại trộm ra ngoài, còn dẫn theo ba nữ tử kia?"
Diệp Thương Hải nhìn người tới báo tin, sắc mặt trầm xuống, hắn ra ngoài thì thôi, còn dẫn theo người khác?
Lần trước La Võng thua thiệt lớn như vậy, Vô Diện bị giết, Phong Vũ Đoạn Tràng Nhân không hiểu sao lại chết dưới chân núi Thiên môn, La Võng chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Diệp Lăng Thiên ra ngoài lúc này, khó đảm bảo sẽ không gặp nguy hiểm.
"Mị Ảnh!" Diệp Thương Hải kêu một câu.
'Vèo!'
Một nữ tử mặc áo đen, đeo mặt nạ xuất hiện trong thư phòng, nàng là một Tông sư sơ kỳ.
"Môn chủ có gì phân phó?" Mị Ảnh cung kính hành lễ.
Diệp Thương Hải trầm giọng nói: "Ngươi tiếp tục đi bảo vệ Diệp Lăng Thiên, Nguyệt Phù Dao có chút thực lực, nhưng nàng không đơn giản, nếu xảy ra chuyện, chưa chắc nàng sẽ giúp tiểu tử kia."
"Vâng môn chủ!" Thân ảnh Mị Ảnh lóe lên, ẩn vào bên trong bóng tối.
… …
Nửa giờ sau.
Diệp Lăng Thiên dẫn theo ba nữ đi vào Thương Vân thành.
Ban đêm trong Thương Vân thành, treo đèn lồng, nhà nhà san sát nhau, năm bước một lầu mười bước một các, người đến người đi, phi thường náo nhiệt.
Trên đường lớn rộng rãi, có rất nhiều tiểu thương, rất nhiều tửu quán, khách sạn, thanh lâu, đèn đuốc sáng trưng, hiển thị rõ phồn hoa, vô cùng mỹ lệ.
Ánh mắt của Diệp Lăng Thiên rơi lên bên trên thanh lâu.
Một ít công tử ca, đệ tử nhà giàu, kẻ có tiền bị tú bà bám dính, chị chị em em đi vào thanh lâu, hoan thanh tiếu ngữ, vui vẻ không thôi, để cho người ta hâm mộ.
Thấy ánh mắt của Diệp Lăng Thiên, ba nữ nhịn không được trừng mắt nhìn hắn, bên cạnh hắn có ba đại mỹ nhân, hắn lại nhìn chằm chằm những cô nương thanh lâu kia?
Bất quá có thể nhìn và có thể ăn, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Tam công tử thật muốn đi thanh lâu tiêu khiển sao?
Quả thật háo sắc phê!
Ba nữ ghét bỏ, những cô nương thanh lâu kia, sạch sẽ sao?
Hắn không lo lắng nhiễm bệnh hoa liễu?
"Khụ khụ! Ba người cứ tự dao chơi, bản công tử đi gặp bằng hữu, các ngươi cẩn thận, lát nữa ta sẽ tìm các ngươi." Diệp Lăng Thiên nhẹ nhàng phất tay, đi tới sòng bạc.
"..."
Ba nữ sửng sốt một giây, gia hỏa này không đi thanh lâu, mà là đi đánh cược.
Bại gia tử sắp bắt đầu bại gia rồi?