Bản đồ, đan phương Tiên Thiên đan, Hóa Công Đại Pháp, đều liên quan đến Diệp Lăng Thiên.
Hắn không thể nào không biết cái gì hết!
Liên tục ba lầm, Tô Khuynh Thành biết mình và Mặc Nha chết chắc, La Võng sẽ không để cho hai người sống.
Trong thư của Mặc Nha, có một dấu X đỏ như máu, nói cho nàng biết, La Võng phán quyết tử hình hai người.
"Hóa Công Đại Pháp!"
Tô Khuynh Thành hơi vội vàng, La Võng quyết định giết mình, bọn họ sẽ không cho giải được Thiên Thù Phệ Hồn độc nữa.
Chờ đến đúng lúc, nàng hẳn phải chết không nghi ngờ.
Cho nên nàng muốn tự cứu.
Chỉ là rất nhanh, trên mặt Tô Khuynh Thành hiển hiện vẻ tự giễu, Đại Tông sư tu luyện Hóa Công Đại Pháp về sau, trực tiếp báo hỏng.
Nếu nàng đi luyện, đừng nói giải độc, đoán chừng sẽ chết trong nháy mắt.
Nàng lại đặt hi vọng lên bộ công pháp giả, thật buồn cười.
"Muốn sống sót, vậy mà khó như thế!"
Tô Khuynh Thành nằm trên ghế, hai mắt vô thần nhìn ngoài cửa sổ.
Ngẫm lại cũng buồn cười, nàng là sát thủ Huyền tự nhất đẳng, được Mặc Nha ngàn chọn vạn tuyển ra, từng chấp hành qua rất nhiều nhiệm vụ, chưa hề thất thủ.
Không nghĩ tới lần này vào trong Thiên môn, bị lợi dụng nhiều lần, Thiên môn sâu như biển, thủ đoạn đáng sợ.
Chán nản một lát.
Tô Khuynh Thành chậm rãi đứng dậy, nhìn mình trong gương đồng, thần sắc tiều tụy, mỏi mệt không chịu nổi.
Nàng hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Không được, ta phải gượng dậy, không đến một khắc cuối cùng, ta sẽ không từ bỏ, không cần tục nữa làm nhiệm vụ nữa, có khả năng sẽ tìm ra cách giải đọc từ Thiên môn."
Thiên môn thần bí khó lường, ngay cả Tiên Thiên đan cũng từ Thiên môn mà ra, nói không chừng bọn họ cũng có cách giải Thiên Thù Phệ Hồn độc.
Nghĩ đến đây, trong mắt Tô Khuynh Thành nhiều hơn một tia sáng, làm hết sức nghe theo thiên mệnh, tuyệt xử phùng sinh, chưa hẳn không thể được.
'Cạch, cạch, cạch!' Bên ngoài có người gõ cửa.
"Khuynh Thành, bản công tử tới thăm ngươi." Diệp Lăng Thiên nói vọng vào.
Tô Khuynh Thành run rẩy, lần đầu cảm thấy tiếng nói của Diệp Lăng Thiên đáng sợ như vậy.
Tận lực để cho mình ổn định lại, nàng mở cửa ra.
Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Lăng Thiên xuất hiện trước mắt nàng, nụ cười xấu xa như cũ.
Nhìn thấy hắn tươi cười, nàng cảm nhận được áp lực to lớn, cảm thấy nguy hiểm không hiểu.
Nụ cười này là kịch độc hại người!
"Khuynh Thành, sao sắc mặt ngươi xanh xao như vậy, hôm qua nghỉ ngơi không tốt sao?''
Diệp Lăng Thiên duỗi tay ra, nhẹ nhàng đặt lên trán Tô Khuynh Thành.
"Bị nóng rồi, chắc hôm qua thụ phong hàn, bản công dẫn ngươi đi Bách Thảo các."
Diệp Lăng Thiên cau mày nói.
Nghe tới ba chữ Bách Thảo các, Tô Khuynh Thành vui mừng, vội vàng nói: "Đa tạ công tử."
"Đi theo ta."
Diệp Lăng Thiên nắm lấy tay của Tô Khuynh Thành, kéo nàng đi về phía Bách Thảo các.
Tô Khuynh Thành không giãy dụa, yên lặng nhìn Diệp Lăng Thiên.
Nàng sẽ không coi tam công tử như phế vật nữa, chỉ thấy hắn như một con ác lang khoác lên bộ da dê.
Không lâu lắm.
Diệp Lăng Thiên dẫn theo Tô Khuynh Thành đi vào Bách Thảo các.
Bách Thảo các rất to lớn, bên trong có nhiều dược tài, điển tịch, còn có đông đảo Y sư.
"Gặp qua tam công tử."
Thấy Diệp Lăng Thiên đến, đám Y sư vội vàng đứng lên hành lễ.
Diệp Lăng Thiên cười nói: "Mọi người không cần đa lễ, Tô cô nương thụ phong hàn, ta dẫn nàng đến xem bệnh.''
Một vị Y sư tóc trắng bạc phơ đi tới, nói với Tô Khuynh Thành: "Để ta bắt mạch cho Tô cô nương."
"Làm phiền tiền bối."
Tô Khuynh Thành ngồi xuống, vươn tay ra.
Diệp Lăng Thiên thì l nhàm chán đi dạo trong Bách Thảo các.
Đem xong mạch, lão y sư trầm ngâm nói: "Chân nguyên hơi lộn xộn, trạng thái không tốt, gần đây có tu luyện công pháp gì không?''
Tô Khuynh Thành trả lời: "Hôm qua công tử dẫn ta đi Tàng Kinh các chọn công pháp, trở về tu luyện thì thành ra như vậy.''
Lão y sư nhìn Tô Khuynh Thành, nói: "Có vấn đề thì đừng tu luyện bộ công pháp đó nữa, ta hốt thuốc cho cô nương, điều dưỡng một đoạn thời gian sẽ khôi phục.''
"Đa tạ tiền bối." Tô Khuynh Thành cung kính nói.
Lão y sư quay người đi bốc thuốc.
Diệp Lăng Thiên đi tới hỏi: "Thế nào?"
Tô Khuynh Thành ôn nhu nói: "Không sao."
"Vậy thì tốt, tiền bối đang bốc thuốc, ta dẫn ngươi đi dạo chơi xung quanh."
Diệp Lăng Thiên kéo tay Tô Khuynh Thành, đi về phía trước.
Đi mười mấy mét sau.
Tô Khuynh Thành nhìn bóng lưng Diệp Lăng Thiên, chợt hỏi: "Công tử biết Thiên Thù Phệ Hồn độc không?''
Diệp Lăng Thiên dừng chân, cười nhạt nói: "Đó là cổ độc của La Vòng, trong thiên hạ ai mà không biết?"
Hắn tiện tay lấy ra một quyển sách, đưa cho Tô Khuynh Thành, nói: "Nếu ngươi thấy hứng thú, cầm sách này về đọc, bất quá chỉ được xem ba ngài, sau đó phải trả sách lại."
"Đa tạ công tử."
Tô Khuynh Thành cầm điển tịch, trong lòng tràn đầy chờ mong.
Diệp Lăng Thiên yên lặng cười một tiếng, không vạch trần đối phương, đoán chừng sẽ để cho nàng thất vọng!
Đi dạo một lát.
Lão y sư đưa thuốc cho Tô Khuynh Thành.
"Đa tạ tiền bối."
Tô Khuynh Thành thi lễ một cái.
Sau đó Diệp Lăng Thiên dẫn theo nàng trở về Vân Hương tạ.
Một thị nữ lập tức đi nấu thuốc.
Tô Khuynh Thành thì trở lại phòng, lật điển tịch ra, chăm chú xem...
Xem mấy canh giờ.
Sắc mặt Tô Khuynh Thành càng tái nhợt hơn, mặt mũi tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Như nàng hiểu biết, Thiên Thù Phệ Hồn độc được tạo ra từ cổ chu, phối hợp thêm một ít dược tài hi hữu, một khi trúng cổ độc này, chỉ có La Võng mới giải dược.
Bên trong Thiên Môn, từng có người trúng cổ độc này, nhưng đều không ngoại lệ, toàn bộ độc phát thân vong.
Cho đến nay, Thiên môn chưa chế biến ra giải dược.
"Xem ra trời muốn diệt ta!"
Tô Khuynh Thành chậm rãi khép điển tịch lại, toàn thân không còn chút sức lực nào, triệt để từ bỏ.
Ngay cả Thiên môn cũng không có cách nào, nàng chỉ có thể chờ chết mà thôi.
"Tối hôm qua ăn một viên giải dược, còn thời gian một tháng nữa, thời gian ngắn như vậy làm được cái gì.''
Tô Khuynh Thành tự giễu cười một tiếng, nghĩ đến khi độc phát, sẽ sống không bằng chết, nàng hận không thể lập tức tự sát.
Mà lại nàng biết rõ, La Võng căn bản không cho nàng một tháng này, mấy sát thủ ẩn núp trong Thiên môn, sẽ sớm động thủ giết nàng thôi.
Như Mặc Nha nói, dù có chết, nàng cũng phải chết trong Thiên môn.
Nàng chết trong Thiên môn, Thiên môn và triều đình sẽ xảy ra mâu thuẫn, đừng quên nàng là Vương phi được Đế vương lựa chọn.
Có lẽ thời điểm La Võng đưa nàng vào Thiên môn, bọn họ không có ý định để nàng sống sót.
Tử vong mới phát huy ra giá trị lớn nhất của nàng.