Đám người vội vàng thúc giục: "Vậy ngươi mau sửa sang công pháp lại."
Nếu là bọn họ đều tu luyện Hóa Công Đại Pháp, trong giang hồ rất khó tìm thấy đối thủ.
Trang Tiêu Dao trầm ngâm nói: "Để ta tu luyện trước, nếu không có vấn đề gì, sẽ đưa cho các vị.''
Đám người khẽ nhíu mày, nhưng không nói thêm cái gì.
Dù sao nửa bộ trước, chỉ có Trang Tiêu Dao biết, bọn họ chỉ có thể chờ đợi.
Trang Tiêu Dao không nói nhảm, lập tức khoanh chân ngồi xuống, tu luyện nửa bộ sau trước mặt đám người.
Trang Tiêu Dao bắt đầu vận chuyển pháp quyết, khí tức trên người đột nhiên tăng vọt, uy áp kinh khủng tràn ra.
Đám người chấn động, run giọng nói: "Không hổ danh Hóa Công Đại Pháp, uy thế quả nhiên kinh khủng."
Trang Tiêu Dao cũng kích động.
Khi lão vận chuyển bộ phận sau, phát hiện hai bộ phận, thật sự dung hợp hoàn mỹ, công pháp là thật!
Đợi lão triệt để luyện thành, đến khi thi triển ra, tất nhiên sẽ có uy thế vô thượng.
Lão không biết, cái gọi dung hợp hoàn mỹ, chỉ là cái bẫy do Diệp Lăng Thiên tận lực thôi diễn ra.
Theo thời gian trôi qua, Trang Tiêu Dao vận chuyển qua một chu thiên.
Lão lại tu luyện thêm mấy chu thiên, không phát hiện ra vấn đề gì, khí tức càng lúc càng cường hãn.
Chỉ chớp mắt.
Hai canh giờ trôi qua.
Trang Tiêu Dao mở to mắt, một cỗ lực lượng cuồng bạo bộc phát, đám cường giả lập tức xuất thủ ngăn cản.
"Ha ha ha! Công pháp không có vấn đề gì, thực lực của ta tăng lên một thành, nếu tu luyện thêm mười ngày nửa tháng, ta sẽ triệt để tu thành Hóa Công Đại Pháp."
Trang Tiêu Dao đứng dậy, hưng phấn nhìn hai tay của mình.
Năm đó lão vô cùng đỏ mắt, thèm bộ công pháp này, không nghĩ tới hôm nay lấy được công pháp hoàn chỉnh.
Cơ duyên, đại cơ duyên!
Trời không phụ người khổ tâm, cổ nhân nói không sai.
"Trang Tiêu Dao, công pháp không có vấn đề gì, ngươi mau sửa sang lại đi."
Một người vội vàng lên tiếng, đám ngươi cũng vô cùng chờ mong.
Trang Tiêu Dao nghe xong, trong mắt lóe lên vẻ không kiên nhẫn, trầm giọng nói: "Các vị, vừa rồi ta luyện công quá mức, thân thể hơi mệt, ngày mai sẽ đua công pháp cho các ngươi.''
'Ầm!'
Đám người bao vây lão trong nháy mắt, khí tức kinh khủng nghiền ép tới.
Một người khác lạnh lùng nói: "Trang Tiêu Dao, ăn một mình sẽ chết nghẹn, ngươi phải sửa sang công pháp lại ngay hôm nay."
Nói đùa, nếu để cho Trang Tiêu Dao ngày mai mới thu dọn công pháp, không chừng lão sẽ chạy trốn, thậm chí đưa cho bọn họ công pháp giả, thật coi bọn họ như tiểu nhi ba tuổi sao?
Thấy đám người bao vây mình, thần sắc Trang Tiêu Dao khó coi.
Đột nhiên, lão che lấy ngực, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt, lông mày thít chặt, lộ ra phi thường thống khổ.
Một người khác lại giễu cợt nói: "Ha ha! Muốn đóng kịch sao?"
'Ầm!'
Trong cơ thể Trang Tiêu Dao truyền ra một âm thanh rất nhỏ!
'Phốc!'
Thân thể lão run lên, phun ra một ngụm máu, té ngã xuống đất.
"Giả.. Công pháp giả... Ah!"
Ngã xuống đất trong nháy mắt, Trang Tiêu Dao kêu gào thê lương, sau đó ngất đi.
"Hửm?"
Đám người thấy thế, hơi ngạc nhiên, nhất thời không phân rõ Trang Tiêu Dao phải diễn trò không.
Một người trong đó bắt lấy tay của Trang Tiêu Dao, kiểm tra mạch, sắc mặt âm trầm, nói: "Đan điền vỡ vụn, gân mạch đứt từng khúc, tu vi mất hết."
Đàm người nghe xong, trong lòng máy động, người khác tiến lên bắt mạch, kết quả phế thật rồi.
"Giả! Vậy mà là giả!"
Đám người nghiến răng nghiến lợi, vô cùng phẫn nộ, dù Trang Tiêu Dao muốn nuốt một mình, chắc chắn sẽ không tự phế đan điền.
Cho nên công pháp có vấn đề!
Công pháp là giả, Trang Tiêu Dao tu luyện xong, xảy ra chuyện lớn.
"Bản đồ là giả, đan phương là giả, hiện tại Hóa Công Đại Pháp cũng là giả... Thiên môn hảo thủ đoạn!"
Đám người nắm chặt tay, sát khí vô cùng nồng đậm.
Những đồ vật này, từ Thiên môn mà ra, toàn bộ đều là giả, không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy.
Chỉ có một khả năng, Thiên môn bố cục, hố hai vị Đại Tông sư của La Võng.
Cũng có người thầm thấy may mắn, còn tốt Trang Tiêu Dao tu luyện trước, bằng không mà nói, bọn bọ mới là người gặp xui xẻo.
Ăn một mình, phải trả giá thật lớn!
"Thiên môn đáng chết, khinh người quá đáng." Một người trong đó, tức giận quát.
Hai vị Đại Tông sư, một chết một phế, La Võng tổn thất thảm trọng.
Trong thiên hạ, có bao nhiêu Đại Tông sư? Mỗi một vị đều là nội tình cường đại.
Mặc dù Trang Tiêu Dao ăn một mình, để bọn họ bất mãn, nhưng thấy lão bị phế, bọn họ càng thêm phẫn nộ.
"Lập tức phái người đi tra, ta muốn biết Diệp Lăng Thiên đóng vai trò gì trong chuyện này, không thể nào là trùng hợp được, hi vọng do Thiên môn bố cục, nếu là Diệp Lăng Thiên làm, thì hắn quá đáng sợ.''
Một người trong đó lạnh lùng nói.
Yện lặng ở trong Thiên Môn, khiến cho La Võng tổn thất hai Đại Tông sư, thủ đoạn như vậy, mức kinh khủng.
Vốn để cho Đề Đăng Nhân đi giết Diệp Lăng Thiên, không nghĩ tới Đề Đăng Nhân bị giết, kẻ này vẫn chưa chết, thật quỷ dị.
Vô luận thế nào, La Võng ăn thiệt thòi lớn, người này phải chết!
"Phế bỏ Mặc Nha, để Huyết Khô Lâu đến thay, lệnh cho Huyết Khô Lâu chú tâm thu thập tin tức của Diệp Lăng Thiên, những vật liên quan đến hắn, tạm thời đừng đưa đến đây, còn Tô Khuynh Thành không cần thiết lưu lại, để nàng chết trong Thiên Môn!''
Người nào đó nghiêm nghị nói.
Bọn họ cảm thấy Diệp Lăng Thiên là tai tinh, đồ gì liên quan tới hắn, đều vô cùng quỷ dị, hung hiểm to lớn.
Nếu tiếp tục nữa, không chừng La Võng sẽ tiêu vong.
Có người trầm mặt nói: "Tăng tốc tìm kiếm Thường Bách Thảo, tìm thấy người này, có lẽ cứu được Trang Tiêu Dao."
Ngày thứ hai.
Một con bồ câu trắng như tuyết bay đến bên cửa sổ.
Tô Khuynh Thành lấy tờ giấy dưới chân bồ câu ra.
Nhìn thoáng qua, sắc mặt nàng vô cùng tái nhợt, thân thể run lên, kém chút ngã xuống.
"Lại là giả... Thôi xong!"
Tô Khuynh Thành xụi lơ ngồi xuống ghế, khuôn mặt không còn một tia máu, trong đầu trống không.
Luyện đan Đại Tông sư bị Tiên Thiên đan tạc chết còn chưa giải quyết, hiện tại lại thêm một vị Đại Tông sư báo hỏng.
Mà những đồ vật này, đều từ tay nàng truyền tới...
Thời khắc này, đầu óc của nàng hiển hiện khuôn mặt tươi cười của Diệp Lăng Thiên, toàn thân phát lạnh.
Trùng hợp lần một, lần hai thì thôi.
Nhưng bây giờ lần thứ ba.
Còn trùng hợp cái rắm!
Thế gian nào có nhiều trùng hợp như vậy.
Tô Khuynh Thành vững tin mình bị hố, thật sự quá ngu xuẩn, liên tục bị tính toán.
Cục này có thể là Thiên môn bố trí.
Cũng có thể là Diệp Lăng Thiên bố trí.
Thiên môn bố cục to lớn, nhưng khẳng định Diệp Lăng Thiên cũng biết một chút.