Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết (Dịch)

Chương 42: Kim tịch hà tịch, kiến thử lương nhân

Thấy Diệp Vô Nhai dẫn người rời đi.

Tần Kiêm Gia nhịn không được hỏi: "Công tử, Thiên môn mất vật gì? Nhìn dáng vẻ của đại công tử, tựa hồ là vật rất quan trọng.''

Lần trước mất bản đồ, không có động tĩnh lớn như vậy.

Lần này Diệp Vô Nhai dẫn người tới, cưỡng chế điều tra khắp Thiên môn, đủ thấy món đồ kia không đơn giản.

Diệp Lăng Thiên lắc đầu: "Ta không biết, chắc là vật rất quan trọng.''

"Ừm!"

Tần Kiêm Gia không hỏi thêm nữa, trong ánh mắt hiện lên vẻ trầm tư.

Một một lát sau.

Diệp Lăng Thiên trở lại phòng của mình.

Thấy chung quanh không có ai, hắn chuyển động bình hoa, tủ đá xuất hiện.

Bên trong có một cái hộp ngọc tinh mỹ, lớn khoảng bàng tay, vuông vức, bề ngoai hộp còn có rất nhiều hoa văn xinh đẹp.

Diệp Lăng Thiên cẩn thận lấy hộp ngọc ra, kích động nói: "Trường Sinh ấn... Ta trộm ra được rồi.''

Ngay lúc này, một chỗ ẩn nấp bên ngoài lầu các, có một bóng hình xinh đẹp lộ ra thần sắc chấn kinh, nàng nghe được cái gì? Trường Sinh ấn!

Trường Sinh ấn ở trong phòng Diệp Lăng Thiên?

Thiên môn mất đồ vật, lại là Trường Sinh ấn, khó trách lần này động tĩnh lớn như vậy.

Chỉ là không phải nó nằm trong tay môn chủ sao? Diệp Lăng Thiên trộm ra bằng cách nào?

Bản đồ địa hình, đan phương Tiên Thiên đan, hiện tại lại là Trường Sinh ấn.

Tên gia hỏa này luyện tập bản lĩnh trộm cắp sao?

Nhưng mà bản đồ địa hình và đan phương Tiên Thiên đan đều là giả, nói không chừng Trường Sinh ấn cũng là giả, ai biết rõ phải cái bẫy của Thiên môn hay không?

"Đáng tiếc ta mở Thiên Cơ hạp không ra… Thôi, có thời gian tìm thợ khéo thử xem."

Tiếng thờ dài của Diệp Lăng Thiên vang lên, hắn để hộp ngọc trong tủ đá, chuyển động bình hoa lần nữa, cửa tủ đóng lại.

Đạo bóng hình xinh đẹp kia lập tức biến mất.

'Kẹt kẹt!'

Sau đó Diệp Lăng Thiên đi ra lầu các.

Trong viện.

Nguyệt Phù Dao đang ngắm trăng.

Diệp Lăng Thiên đi tới Nguyệt Phù Dao.

"Gặp qua công tử." Nguyệt Phù Dao vội vàng hành lễ.

Diệp Lăng Thiên nắm lấy bàn tay của Nguyệt Phù Dao: "Phù Dao, bản công tử dẫn ngươi đi ngắm trăng."

Nguyệt Phù Dao muốn rút tay về theo bản năng, nhưng lại bị Diệp Lăng Thiên nắm thật chặt, nàng không giãy dụa nữa, mặc cho Diệp Lăng Thiên nắm lấy tay thon của nàng.

Diệp Lăng Thiên nắm tay Nguyệt Phù Dao, đi đến cái đình nơi xa.

Rượu ngon chuẩn bị tốt.

Diệp Lăng Thiên bưng chén rượu, mặt mũi tràn đầy hài lòng, nhìn trăng tròn trên trời cao.

Nguyệt Phù Dao thì đứng bênh cạnh rót rượu cho hắn.

Diệp Lăng Thiên khẽ cười hỏi: "Phù Dao, ngươi nói trăng đẹp, hay là ngươi đẹp?"

Nguyệt Phù Dao nghe vậy, thần sắc sững sờ, trả lời: "Tất nhiên là trăng đẹp."

"Bản công tử lại thấy ngươi đẹp hơn."

Diệp Lăng Thiên nắm lấy tay của nàng, nhẹ nhàng kéo một cái, Nguyệt Phù Dao ngã ngồi trên đùi của hắn.

Hai tay của hắn ôm vòng eo của nàng, mùi thơm tràn ngập thổi tới, khiến cho tâm thần hắn thanh thản.

Sắc mặt Nguyệt Phù Dao hơi đổi, thấp giọng nói: "Công tử... Không tốt đâu..."

Diệp Lăng Thiên dán mặt bên tai Nguyệt Phù Dao, ngửi ngửi mùi tóc thơm ngát, ôn nhu nói: "Kim tịch hà tịch, kiến thử lương nhân, như nguyệt chi hằng, như nhật chi thăng. Phù Dao, đêm nay để công tử âu yếm ngươi nha?"

*Tạm dịch: Đêm nay là đêm gì, em mới được gặp chàng ấy đó, như trăng còn đó, như trời lên cao.

"Công tử..."

Nguyệt Phù Dao đỏ mặt, thân thể nhẹ nhàng giãy dụa, lại bị Diệp Lăng Thiên ôm càng chặt hơn, cảm giác nóng rực đánh tới, làm cho trái tim của nàng đập hơi nhanh.

Đối diện.

Bên trên lầu các.

Tần Kiêm Gia và Tô Khuynh Thành đứng chung một chỗ, yên lặng nhìn hai người trong đình.

Tần Kiêm Gia nhẹ giọng nói: "Đột nhiên phát hiện, tam công tử và Nguyệt cô nương rất xứng đôi."

Tô Khuynh Thành lạnh nhạt nói: "Ngươi ăn dấm sao?"

Tần Kiêm Gia cười tủm tỉm nói: "Sao lại ăn dấm? Tam công tử và ta chưa là gì của nhau cả, hắn âu yếm nữ nhân của hắn, ta vui còn không kịp đâu.''

Tô Khuynh Thành không tiếp tục vấn đề này, nàng chậm rãi nói: "Vừa rồi ngươi tới gian phòng của Diệp Lăng Thiên, phát hiện cái gì?''

Tần Kiêm Gia duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng quấn lấy lọn tóc của Tô Khuynh Thành, ra vẻ thần bí nói: "Xin ta, làm ta vui, ta sẽ nói cho ngươi.''

Tô Khuynh Thành hất tay của Tần Kiêm Gia ra, không tiếp tục hỏi.

Thấy Tô Khuynh Thành không hỏi thăm, Tần Kiêm Gia hơi nghi hoặc, nàng không nên trấn định như thế mới đúng.

Tần Kiêm Gia nhỏ giọng nói: "Ta nhìn thấy Thiên Cơ hạp... Bên trong có thể là Trường Sinh ấn."

"Trường Sinh ấn!"

Con ngươi Tô Khuynh Thành thít chặt, trải qua ba lần, nàng biết đó là bẫy.

Nếu nàng dám đánh chủ ý vật kia, đoán chừng hạ tràng sẽ thảm hại hơn nữa.

Nghĩ tới đây, nàng không khỏi nhìn Tần Kiêm Gia, đối phương chỉ mới trải qua cái bẫy Tiên Thiên đan, cho nên chưa biết hung hiểm trong đó.

Nàng không dự định nói cho Tần Kiêm Gia biết, để cho đối phương cảm thụ, tam công tử nhiệt tình quan tâm!

"Thiên Cơ hạp là thật, bên trong có phải Trường Sinh ấn không, ta cũng không biết.''

Tần Kiêm Gia lộ vẻ suy tư, nàng không phải đồ đần, lần này Trường Sinh ấn bị Diệp Lăng Thiên trộm, nàng cảm thấy chuyện không đúng lắm.

Nhưng nàng đến Thiên môn, mục đích cuối cùng chính là Trường Sinh ấn, cơ hội đang ở trước mắt, dù là biết việc này có chút quỷ dị, nàng cũng không muốn bỏ lỡ.

Nói cho Tô Khuynh Thành biết, chính là dự định để Tô Khuynh Thành thăm dò hộ nàng.

Tô Khuynh Thành nhàn nhạt nói: "Ngàn năm trước, Trường Sinh ấn chia ra làm chín, tứ đại thế lực cũng lấy được, mời Thiên môn rèn đúc ra Thiên Cơ hạp, để cất giữ Trường Sinh ấn.''

''Trong thiên hạ, chỉ có hai chỗ mở Thiên Cơ hạp ra được, đó là Thiên Cơ các của Thiên môn và Công Thâu gia tộc, không có hai đại thế lực trợ giúp, cho dù ngươi lấy được Thiên Cơ hạp, cũng khó mở ra!"

Tần Kiêm Gia cười nhạt nói: "Tô muội muội chẳng lẽ không hứng thú với Trường Sinh ấn sao? Hay là nói, muội muội biết cái gì? Không nói cho tỷ tỷ biết sao.''

Tô Khuynh Thành mỉm cười nhìn Tần Kiêm Gia, không cần phải nhiều lời nữa.

Nàng biết tâm tư của nữ nhân này, đối phương hoài nghi, nhưng vẫn sẽ trộm Trường Sinh ấn.

Bây giờ lấy Thiên Cơ hạp, rất khó mang ra Thiên môn, trong thời gian ngắn, nữ nhân này sẽ không động thủ.

Đối phương nói cho nàng biết, không phải muốn lợi dụng nàng sao?

Đáng tiếc lần này đối phương phải thất vọng.

Tần Kiêm Gia cười duyên nói: "Thôi! Đã Tô muội muội không muốn nhiều lời, tỷ tỷ không hỏi nữa, khi ta lấy được đồ, muội muội cũng đừng tranh đoạt với ta, không thì tỷ tỷ sẽ thật giết ngươi.''

"Giết ta? Tần tỷ tỷ tưởng rằng mặt của mình thiếp vàng sao, ngươi cũng xứng?"

Tô Khuynh Thành mỉa mai một tiếng, quay người trở lại trong phòng, đóng cửa lại.

Tần Kiêm Gia nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng trở về phòng của mình, nàng phải cẩn thận cân nhắc, làm cách nào để cướp đoạt Trường Sinh ấn một cách hoàn mỹ…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất