Mấy ngày sau.
Thiên môn vẫn còn đang tìm món đồ kia, động tĩnh rất lớn, nhiều người suy đoán, Trường Sinh ấn bị mất.
Làm cho không ít người căng thẳng.
Nhiều người bị hoài nghi, bị kiểm tra chặt chẽ, nhưng vẫn tra không ra cái gì hữu dụng.
Món đồ kia phảng phất như trống không biến mất, căn bản tìm không thấy.
Tìm kiếm nhiều ngày không kết quả, bắt đầu chậm rãi nhạt xuống, khiến một số người thả lỏng.
Trong thư phòng Diệp Thương Hải.
"Vô Nhai, tìm thấy đồ chưa?''
Diệp Thương Hải nhìn về phía Diệp Vô Nhai.
Diệp Vô Nhai nghiêm túc nói: "Chưa tìm ra, con dẫn người tìm không ít chỗ, bất quá cũng bỏ sót, con cảm thấy Văn Hương tạ không đúng, dự định tới đó tìm một lần nữa."
Những nơi khác gã đều đích thân kiểm tra, chỉ có Văn Hương tạ là để cho nữ thị vệ kiểm tra.
Mặc dù tìm không ra, nhưng gã vẫn cảm thấy không đúng.
Diệp Thương Hải nhẹ nhàng phất tay, cười nói: "Không cần thiết, bỏ qua không tra nữa."
Diệp Vô Nhai không hiểu nhìn Diệp Thương Hải, thật sự mất Trường Sinh ấn, phụ thân sao còn cười được?
Trừ khi... Trường Sinh ấn không mất!
Diệp Thương Hải gật đầu nói: "Ngươi đoán không sai, chỉ mất Thiên Cơ hạp, Trường Sinh ấn sớm đã bị ta lấy ra từ mấy năm trước."
Nói đến đây, ông móc một khối bảo ngọc từ trong ngực ra, đưa cho Diệp Vô Nhai, nói: "Đây là Trường Sinh ấn, ngươi nhìn thử.''
Diệp Vô Nhai nhìn Trường Sinh ấn, ánh mắt ngưng tụ, trầm giọng nói: "Làm vậy không hợp quy củ, con chưa trở thành môn chủ, không thể quan sát ấn này."
Diệp Thương Hải cười nhạt nói: "Một khối ngọc mà thôi, không thần bí như ngươi tưởng, đưa cho ngươi xem cũng không sao, cầm lấy."
Ngay cả ông cũng không ngờ rằng, khối ngọc trong tay mình, đã bị Diệp Lăng Thiên đánh tráo nhiều năm trước.
Chất liệu làm ra Trường Sinh ấn, kỳ thật tương tự như bảo ngọc, ngoại trừ phẩm chất tuyệt hảo, thì rất khó coi ra có gì bất phàm.
Đó cũng là nguyên nhân Diệp Lăng Thiên dám đánh tráo.
Diệp Vô Nhai hơi nhíu mày, suy tư một lát, cuối cùng vẫn nhận bảo ngọc.
Nghiêm túc quan sát một phen, thậm chí còn rót chân nguyên vào, nhưng không có động tĩnh gì.
Qua một lát.
Diệp Vô Nhai thở dài nói: "Đúng như phụ thân nói, ngọc này bất phàm, nhưng chỉ có một khối, rất khó tìm ra cái gì.''
Dứt lời, gã cung kính đưa Trường Sinh ấn cho Diệp Thương Hải.
Diệp Thương Hải thu Trường Sinh ấn lại, cười nói: "Thế nhân đều nghĩ rằng Trường Sinh ấn rất bất phàm, lấy được nó sẽ đạt được Trường Sinh vô địch, nhưng đều không biết hơn ngàn năm qua, vô số cường giả bỏ ra thời tham ngộ nó, vẫn chưa ai khám phá ra huyền cơ, cho nên nó có thần kỳ hay không, căn bản không ai biết.''
"Đa tạ phụ thân nhắc nhở." Diệp Vô Nhai ôm quyền thi lễ.
Diệp Thương Hải không tiếp tục đàm luận việc này, cười nhạt nói: "Đợi lát nữa Hồng Di sư thái dẫn theo đệ tử Từ Hàng Kiếm trai đến Thiên môn, ngươi đi chuẩn bị, đệ tử hai bên sẽ tỷ thí.''
"Con đi làm ngay." Diệp Vô Nhai thi lễ, đi ra thư phòng.
Gã biết rõ vị Hồng Di sư thái kia, thật ra là hồng nhan tri kỷ của Diệp Thương Hải, bởi vì một ít nguyên nhân, hai người không đi cùng một chỗ.
… …
Sau nửa canh giờ.
Rất nhiều đệ tử Thiên môn tề tụ trên quảng trường.
Sau đó mấy vị trưởng lão dẫn theo năm nữ tử đi vào Thiên môn.
Trong năm nữ tử có một mỹ phụ trung niên, da thịt trắng như tuyết, khí chất thanh lãnh, một đôi mắt rét lạnh như nước, toàn thân tản ra khí tức đáng sợ, chính là một cường giả Đại Tông sư.
Nàng chính là Hồng Di sư thái, môn chủ hiện tại của Từ Hàng Kiếm trai.
Mà bốn nữ tử còn lại, đồng dạng dung nhan tuyệt đại, tùy tiện một người đều có dáng vẻ khuynh thành, hại nước hại dân, vô cùng xinh đẹp.
Diệp Thương Hải dẫn theo ba người Diệp Vô Nhai, bước nhanh tới nghênh đón.
Đi đến trước mặt Hồng Di sư thái, Diệp Thương Hải cười nói: "Hồng Di! Ta đã chuẩn bị tốt trà thơm, mời ngươi vào đại điện.''
Hồng Di sư thái nhíu mày, lạnh lùng nói: "Gọi ta Hồng Di sư thái, hai chúng ta không quen thân như vậy."
"Khụ, khụ!" Diệp Thương Hải hơi xấu hổ.
Hồng Di sư thái đạm mạc nói: "Uống trà thì không cần, làm chính sự trước! Hai mươi năm trước, ngươi và ta ước định tỷ thí, bây giờ ta đã bước vào Đại Tông sư, mà ngươi vẫn còn ở Tông sư, ngươi không phải đối thủ của ta, hãy để cho bốn đệ tử của ta, tỷ thí với bốn con trai của ngươi!''
Diệp Thương Hải nghe xong, mặt mo đỏ ửng, vội vàng gật đầu nói: "Nghe theo ngươi."
Lại nói: "Người đâu, lấy ghế!"
Thị vệ nhanh chóng lấy ghế tới.
Diệp Thương Hải và Hồng Di sư thái ngồi xuống.
"Ngọc Trúc!" Hồng Di sư thái nhìn về phía nữ tử váy dài màu xanh.
"Vâng, sư phụ!" Tiêu Ngọc Trúc cầm một thanh trường kiếm, mặt không thay đổi đi tới.
Làn da của nàng trắng nõn nà, dáng vóc uyển chuyển, khí chất thanh lãnh vài phần, khí tức trên người cũng không yếu, đã là Tông sư sơ kỳ.
Diệp Thương Hải đánh giá Tiêu Ngọc Trúc, cảm khái nói: "Đồ đệ này của ngươi không đơn giản."
Hồng Di sư thái lạnh lùng nói: "Cần ngươi nói sao? Có thể trở thành đệ tử của ta, không ai đơn giản cả, mấy đứa con trai của ngươi, ngoại trừ Diệp Vô Nhai ra, còn lại quá bình thường!"
Bốn công tử của Thiên môn, nàng tự nhiên biết, chỉ có Diệp Vô Nhai lọt vào mắt của nàng, ba người còn lại, trong mắt của nàng đều là kẻ bình thường.
Nhất là tam công tử Diệp Lăng Thiên, càng không có cái gì ngoài tiếng xấu hoàn khố bại gia tử.
Diệp Nho Phong và Diệp Khinh Chu nghe vậy, không khỏi im lặng, có ai đánh giá một người như thế sao?
Diệp Thương Hải một mặt cười làm lành, ông nhìn về phía Diệp Vô Nhai nói: "Vô Nhai, ngươi ra luận bàn với Ngọc Trúc cô nương."
Diệp Vô Nhai cầm Thiên Vấn kiếm đi ra, ôm quyền nói với Tiêu Ngọc Trúc nói: "Ngọc Trúc cô nương, mời!"
"Thiên Vấn kiếm!"
Ánh mắt của Hồng Di sư rơi lên Thiên Vấn kiếm, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, không hổ Diệp Vô Nhai, vậy mà rút Thiên Vấn kiếm ra được, thật không tầm thường.
Xem ra trận tỷ thí này, Tiêu Ngọc Trúc rất khó thắng.
"Mời!"
Tiêu Ngọc Trúc hơi ôm quyền, rút kiếm trong nháy mắt, trường kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang lộ ra, thi triển một loại kiếm đạo cực kỳ đáng sợ.
Diệp Vô Nhai cầm vỏ kiếm chống đỡ, chưa xuất kiếm.
Bởi vì gã biết rõ, nếu Thiên Vấn ra khỏi vỏ, Tiêu Ngọc Trúc sẽ bại trong nháy mắt, thậm chí bị thương, người tới là khách, vẫn phải cho mặt mũi.
Mấy chiêu sau.
Tiêu Ngọc Trúc lạnh lùng nói: "Vì sao không xuất kiếm? Ngươi xem thường ta?"
Diệp Vô Nhai đạm mạc nói: "Ngọc Trúc cô nương hiểu lầm, Thiên Vấn chính là thần binh tuyệt thế, ta có được nó không lâu, chưa thể hoàn toàn nắm giữ, cho nên không tuỳ tiện xuất kiếm."