Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết (Dịch)

Chương 45: Bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, mai hoa hương tự khổ hàn lai

Diệp Thương Hải liếc nhìn chung quanh, không nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đâu.

Ông sắp phát tác, thì thấy Diệp Lăng Thiên dẫn theo ba nữ Nguyệt Phù Dao thảnh thơi đi về phía bên này.

"Hừ!"

Diệp Thương Hải hừ lạnh một tiếng, sau đó nói: "Diệp Lăng Thiên, bây giờ ngươi ra sân tỷ thí với đệ tử của Hồng Di sư thái."

Hồng Di sư thái quét mắt nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó nói: "Tiểu Tửu!"

"Vâng sư phụ!"

Ôn Tửu cầm một thanh trường kiếm, đi vào trong sân rộng.

"Diệp Lăng Thiên, đứng đo thất thần cái gì?"

Diệp Thương Hải trừng mắt nhìn Diệp Lăng Thiên.

Hôm nay ngay trước mặt tình nhân cũ, chỉ hi vọng Diệp Lăng Thiên không nên bị đệ tử của nàng giáo huấn quá thảm, không thì ông cũng rất mất mặt.

Diệp Lăng Thiên trừng to mắt, nói: "Ta chỉ là võ giả lục phẩm, phụ thân thấy ta đánh thắng nổi cô nương này sao? Không bằng cho ta mấy viên Tiên Thiên đan, đợi ta đột phá, muốn luận bàn không thành vấn đề."

"Ha ha! Ngươi còn muốn Tiên Thiên đan? Lập tức lên trận cho ta, dù bị đánh chết, ngươi cũng phải chịu đựng."

Diệp Thương Hải hung hãn nói.

"Thôi thôi, vì để cho nhân tình vui, vậy mà bắt ta ăn đánh, phụ thân thật sự không tiếc dùng hết thủ đoạn."

Diệp Lăng Thiên ra vẻ cảm khái nói, nhấc chân đi đến sân rộng.

Diệp Thương Hải nghe xong, thần sắc hơi xấu hổ.

Khuôn mặt Hồng Di sư thái hơi đỏ lên, nàng nhìn Ôn Tửu đứng trong sân rộng, nói: "Tiểu Tửu, chớ đả thương tam công tử!"

"Vâng sư phụ!" Ôn Tửu cung kính nói.

Diệp Lăng Thiên đánh giá Ôn Tửu, dung mạo rất xinh đẹp, mặc một bộ váy dài màu lam, dáng dấp nhỏ bé lả lướt, một cặp đùi tinh tế đẹp mê người.

Tóc dài tới eo, sợi tóc mang theo mùi thơm, làn da tinh tế tỉ mỉ trắng như tuyết, đại mi cong cong, một đôi mắt như trăng khuyết, phi thường sáng người, toát ra thần thái linh động, mũi ngọc tinh xảo cao thẳng, miệng anh đào nhỏ nhắn, ôn nhuận kiều nộn.

Tu vi của nàng đạt đến Tiên Thiên sơ kỳ!

Hồng Di sư thái không hổ cường giả Đại Tông sư, nàng thu đệ tử, không một ai đơn giản.

Diệp Khinh Chu lộ ra vẻ trào phúng, cảm thấy Diệp Lăng Thiên sẽ bị Ôn Tửu hung hăng giáo huấn một trận, mà người của Thiên môn, đồng dạng không ai tin tưởng Diệp Lăng Thiên.

Về phần tu luyện, Diệp Lăng Thiên thật rất kém cỏi, rất nhiều đệ tử Thiên môn, đều mạnh hơn hắn.

"Tam công tử, mời!"

Ôn Tửu chắp tay chào Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên cười nhạt nói: "Ôn Tửu cô nương, thiên phú kiếm đạo của ngươi thiên hạ vô song, đoán chừng mấy vị sư tỷ của ngươi đều không phải đối thủ."

Trong mắt Ôn Tửu lóe lên dị sắc, nhẹ giọng nói: "Tam công tử chớ nói đùa, năm vị sư tỷ của ta, tu vi đều cao hơn ta, thiên phú kiếm đạo đều mạnh hơn ta.''

Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói: "Các nàng không bằng, bởi vì ngươi dám làm chuyện các nàng không dám làm."

Nữ tử này ẩn tàng cực sâu, Diệp Lăng Thiên cũng hiểu chút ít.

Nhiều người chỉ biết trong sáu đệ tử của Hồng di sư thái, ba vị trước có thiên phú tuyệt hảo, nhất là đại đệ tử Phạm Hội Âm và nhị đệ tử Lộ Kinh Hồng, chính là yêu nghiệt vô thượng trong kiếm đạo.

Rất ít người biết được, đệ tử Ôn Tửu nhỏ nhất này, kỳ thật mới là người có thiên phú mạnh nhất.

Bởi vì Ôn Tửu tu luyện Từ Hàng Kiếm Kinh ngược, loại chuyện này, từ ngàn năm qua, chỉ có một mình nàng dám làm, suy nghĩ rất lớn mật, thiên phú càng thêm yêu nghiệt.

Phải biết một khi tu luyện như thế, không cẩn thận, sẽ tẩu hỏa nhập ma, nhưng nàng lại không bị vấn đề gì, đủ thấy bất phàm cỡ nào.

Việc này đoán chừng toàn bộ Từ Hàng Kiếm trai, không ai biết được, dù là Hồng Di sư thái, cũng không biết mảy may.

Ôn Tửu nhìn Diệp Lăng Thiên thật sâu, nói: "Mời tam công tử ra tay!"

Mọi người đều đồn tam công tử phế vật từ đầu đến chân, nhưng hôm nay gặp mặt, Ôn Tửu lại cảm thấy đối phương cực kì không đơn giản, khiến cho nàng cảm thấy hết sức nguy hiểm.

Diệp Lăng Thiên cười nói: "Tu vi của ta không bằng ngươi, chúng ta không sử dụng chân nguyên, chỉ tỷ thí kiếm chiêu, ngươi thấy sao?''

"Tỷ thí kiếm chiêu?"

Ôn Tửu nghe vậy, thần sắc quái dị nhìn Diệp Lăng Thiên.

"Ôn Tửu, đáp ứng hắn! Từ Hàng Kiếm Trai chúng ta, chưa từng ỷ vào vũ lực khi dễ người khác."

Hồng Di sư thái mở miệng nói.

Ôn Tửu nhẹ nhàng gật đầu.

"Công tử, tiếp kiếm!"

Tần Kiêm Gia vung tay lên, Thương Sương kiếm bay về phía Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên bắt lấy vỏ kiếm, trường kiếm còn chưa ra khỏi vỏ, đã cảm nhận được một tia lạnh lẽo.

Diệp Lăng Thiên cười nhạt nói: "Kiếm này tên Thương Sương, thân kiếm ba thước, lưỡi kiếm sắc bén, thuộc tính âm hàn, gặp nước thì mạnh."

'Xoẹt xẹt!'

Ôn Tửu cũng rút trường kiếm trong tay ra, đây là một thanh kiếm màu đỏ, bên trên có hoa mai, nhìn phi thường xinh đẹp, tương tự Hồng Tụ kiếm mấy phần.

Ôn Tửu nhẹ giọng nói: "Kiếm này tên Mai Hương, thân kiếm ba thước, đùng Thiên Dương thiết và Cực Âm Huyền Kim đúc thành, có hai loại thuộc tính âm và dương, vừa công tốt lại dễ thủ.''

Diệp Lăng Thiên tán thưởng: "Bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, mai hoa hương tự khổ hàn lai. Một cái tên không tệ, chắc hẳn xuất từ Tàng Kiếm sơn trang."

*Tạm dịch: Bảo kiếm được rèn từ lửa đỏ, hương hoa mai được nuôi dưỡng ở xứ lạnh.

Bên ngoài sân rộng, Ngu Hồng Lăng im lặng không nói, Mai Hương kiếm xác thực xuất từ Tàng Kiếm sơn trang, là thanh kiếm do phụ thân của nàng đúc ra, kiếm này có chỗ tương tự với Hồng Tụ kiếm.

"Tam công tử, tiếp kiếm!"

Ôn Tửu vung kiếm, mặc dù không dùng chân nguyên, vẫn không ảnh hưởng đến nàng khi dùng kiếm chiêu.

'Xoẹt xẹt!'

Diệp Lăng Thiên rút kiếm ra, một luồng hơi lạnh tràn ngập, hắn cầm trường kiếm đâm tới, không có động tác dư thừa nào.

Thấy trường kiếm của Diệp Lăng Thiên đâm tới, con ngươi Ôn Tửu co rụt lại.

Bởi vì nàng chợt phát hiện kiếm chiêu của mình, sơ hở đủ chỗ, đối mặt một kiếm giản dị tự nhiên của Diệp Lăng Thiên, kiếm chiêu của nàng mất hết tác dụng, nàng căn bản ngăn không nổi.

Cảm giác rất quỷ dị, nếu nàng không né tránh, thanh kiếm này sẽ đâm xuyên thân thể của nàng trong nháy mắt.

Không chút do dự, nàng lập tức lui lại.

Lần đầu giao phong, Ôn Tửu rơi xuống hạ phong.

"Xảy ra chuyện gì? Tại sao nàng lui lại?''

Mọi người đều lộ va vẻ không hiểu, tình huống vừa rồi, bọn họ nhìn thấy rõ ràng.

Một kiếm của Diệp Lăng Thiên sơ hở vô số, trái lại một kiếm của Ôn Tửu, sâm la vạn tượng, nếu nàng muốn ngăn cản một kiếm của Diệp Lăng Thiên, vô cùng dễ dàng, thậm chí đánh bại hắn.

Nhưng trong thời khắc mấu chốt, nàng lại lựa chọn thoái lui, có chuyện gì?

Mấy người Diệp Khinh Chu cũng lơ ngơ, không ở trong hoàn cảnh của Ôn Tửu, bọn họ căn bản không cảm nhận được một kiếm vừa rồi của Diệp Lăng Thiên đáng sợ đến cỡ nào.

"..."

Diệp Thương Hải và Hồng Di sư thái thì khác, trong mắt hai người lóe lên một đạo tinh quang, hai người đắm chìm trong kiếm đạo nhiều năm, tất nhiên cảm nhận được một kiếm vừa rồi quỷ dị.

Nhìn như chỉ là đâm ra một kiếm, lại mang theo kiếm thế thẳng tiến không lùi, không có bất kỳ loè loẹt gì, chiêu thức cực kì xưa cũ.

Trừ khi ngươi có một kiếm giống như thế, mới có thể ngăn cản, bằng không chỉ có thể lui lại hoặc chết!

Một kiếm phá vạn thức, kiếm đạo không cần loè loẹt, chiêu thức càng xưa cũ, càng hữu dụng kinh khủng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất