"Thật thú vị!"
Hồng Di sư thái lộ ra vẻ kinh ngạc, một kiếm vừa rồi, cực kì không đơn giản.
Nhìn như tùy ý đâm một cái, nhưng lại tìm được tất cả sơ hở trong kiếm chiêu của Ôn Tửu, từ đó nắm bắt cơ hội tuyệt hảo, cho nên Ôn Tửu không thể không lui.
Một người, nếu chỉ đâm ra một kiếm, vậy người này tràn ngập lòng tin với kiếm của mình, thẳng tiến không lùi, thậm chí ký thác sinh tử lên trên thân kiếm.
Cho nên loại chiêu thức này cực kì khó ngăn cản. Trừ khi ngươi như đối phương, đồng dạng ký thác sinh tử lên thân kiếm, đâm ra một kiếm không sợ sinh tử, ngọc thạch câu phần cùng đối phương.
Bằng không mà nói, lựa chọn của ngươi chỉ có hai, một là lui ra phía sau, một là ngăn cản.
Lui ra phía sau, là lựa chọn tốt nhất, thối lui, cũng có thể công.
Mà ngăn cản, thì sẽ xuất hiện tình huống ngăn không nổi, đến lúc đó chỉ còn cách dựa vào nơi hiểm yếu chống đỡ, cuối cùng khó thoát khỏi cái chết.
Đây chính là bức người khác lựa chọn, tử vong, né tránh, ngăn cản trong thời gian ngắn ngủi.
Tóm lại một kiếm này xảo trá, sắc bén!
Người tầm thường, nếu cầm kiếm đâm ra, căn bản không có hiệu quả gì.
Nàng không khỏi nhìn sang Diệp Thương Hải, muốn từ trên mặt đối phương nhìn ra cái gì.
Lại phát hiện dáng vẻ của Diệp Thương Hải tràn đầy mộng bức, hiển nhiên đối phương không hiểu vì sao Diệp Lăng Thiên có thể đâm ra một kiếm xảo trá như thế.
Tiểu tử này bao nhiêu cân lượng, chẳng lẽ ngay cả ông ta còn không biết?
Một kiếm này có phải không trùng hợp không?
Ôn Tửu rút lui ba bước, sắc mặt ngưng trọng mấy phần.
Không do dự, nàng xuất kiếm lần nữa, lần này, nàng đổi một môn kiếm chiêu khác, chính là Thái Thượng Vong Tình, bất quá Thái Thượng Vong Tình của nàng, khác biệt lúc Khương Cửu Sanh thi triển ra.
Diệp Lăng Thiên bước ra một bước, cầm trường kiếm đâm tới lần nữa.
"Vẫn ngăn không được..."
Một kiếm này xuất ra, Ôn Tửu lại phát hiện toàn thân mình đều là sơ hở, không khỏi nhướng mày, nhanh chóng lui ra phía sau lần nữa.
Diệp Lăng Thiên tiếp tục tiến lên, chiêu thức không thay đổi.
Liên tục mấy lần, Ôn Tửu cảm thấy mình không thể lui tiếp, trong mắt nàng hiện lên một đạo hàn quang, lập tức huy kiếm ngăn cản.
Muốn nàng liều mạng với đối phương, nàng làm không được.
Nhưng không thể né tránh được nữa, Diệp Lăng Thiên lại không có sơ hở, nàng không còn cách nào, chỉ có thể vung kiếm ngăn cản.
'Keng!'
Hai thanh trường kiếm va chạm nhau, một kiếm của Diệp Lăng Thiên vẫn không đổi hướng, thẳng tiến không lùi, đâm tới đầu của Ôn Tửu, chỉ kém một hào, sẽ đâm vào mi tâm của nàng.
Tiến công thì tấn mãnh, bá đạo.
Mà phòng thủ thì bị động, cần căn cứ cách tiến công của đối phương, làm ra ngăn cản.
Cho nên khi một kiếm của Diệp Lăng Thiên tới gần đầu của nàng, Ôn Tửu phát hiện mình đỡ không kịp.
Cái gọi là ngăn cản, chính là dựa vào nơi hiểm yếu chống lại.
Ôn Tửu run lên một giây, buồn bã nói: "Ta thua rồi!"
Nàng vậy mà bại, mà lại chỉ bại bởi một kiếm.
''…''
Mọi người xôn xao một trận, cứ vậy bại rồi?
Vừa rồi hai người đánh nhau, nhìn bình thản không lạ gì, chỉ có Diệp Lăng Thiên cầm kiếm đâm tới, Ôn Tửu thì lui ra phía sau, kết quả khi Ôn Tửu vung kiếm, vậy mà bại trong nháy mắt.
Đây là tình huống gì?
"Xem ra Ôn Tửu cô nương cố tình nhường! Hồng Di sư thái đã nhắc nhở Ôn Tửu cô nương không nên đả thương tam công tử, chẳng phai bào nàng nhường sao? Chắc vì chiếu cố mặt mũi của tam công tử, nhưng mà nhường như vậy thì quá rõ ràng, không chịu diễn một chút sao.''
"Cái gì chiếu cố mặt mũi tam công tử? Rõ ràng là chiếu cố mặt mũi của môn chủ, nếu tam công tử bại, chẳng phải môn chủ rất mất mặt sao?"
"Ôn Tửu cô nương không dùng chân nguyên, bằng không mà nói, mười Diệp Lăng Thiên còn không đủ đánh."
Đám người nhỏ giọng thầm thì.
Ôn Tửu là Tiên Thiên sơ kỳ, cho dù hai bên không sử dụng chân nguyên, nàng cũng không có khả năng bị một kiếm của Diệp Lăng Thiên đánh bại, chỉ có thể nói nàng tận lực nhường.
Bọn họ hiểu rất rõ Diệp Lăng Thiên, hắn có thể thắng, chính là chuyện cười.
Ôn Tửu nhìn về phía Diệp Lăng Thiên, hỏi: "Một kiếm vừa rồi, tên gì?"
Người khác nghĩ thế nào, nàng không quan tâm, chỉ có thân lâm kỳ cảnh, mới biết được một chiêu vừa rồi bất phàm đến cỡ nào.
Diệp Lăng Thiên cười nhạt nói: "Từng có vị cao nhân nói cho ta biết, kiếm chiêu ngàn vạn, không bằng ba thức, rút kiếm, vung kiếm, thu kiếm, chiêu này không có tên, đơn giản là kiếm đâm!"
Ôn Tửu trầm mặc một lát, hỏi: "Những lời này là kiếm thánh nói cho ngươi sao?"
Kiếm thánh Diệp Bạch Y, cao nhân kiếm đạo, lời này xuất từ đối phương, ngược lại có thể lý giải.
Diệp Lăng Thiên cười nói: "Ngươi nói vậy, thì là vậy.''
Thời khắc này, tại một vị trí ẩn nấp.
Trên mặt Diệp Bạch Y lộ ra vẻ không hiểu, mình nói khi nào?
Bất quá lời nói của Diệp Lăng Thiên, thật thú vị, mà lại rất có đạo lý.
Cái gọi phản phác quy chân, kiếm chiêu loè loẹt, cuối cùng đều sẽ áp súc thành sát chiêu thực dụng nhất.
Một kiếm khách cường đại, từ một khắc rút kiếm, liền chú định kết cục của trận chiến.
"Tiểu tử thú vị."
Diệp Bạch Y nhẹ nhàng cười một tiếng, thân ảnh chợt biến mất.
Nguồn bản dịch này tại bạch ngọc sách vip.
Diệp Lăng Thiên và Ôn Tửu lui xuống.
Diệp Thương Hải cười to nói: "Hồng Di, các ngươi đi đường mệt mỏi, chúng ta đi đại điện ăn chút đồ, tạm thời ở lại Thiên môn để ta hảo hảo chiêu đãi.''
Hồng Di sư thái khẽ gật đầu, không có cự tuyệt, lần này tới Thiên môn, một mặt là vì phó ước, một mặt khác thì dự định đồng hành với người của Thiên môn, tiến về Hàn Sơn tự tham gia đại hội võ lâm.
Cách đại hội võ lâm chỉ còn một đoạn thời gian, có thể ở lại Thiên môn.
"Diệp Lăng Thiên, ngươi muốn đi đâu?"
Thấy Diệp Lăng Thiên muốn chuồn, Diệp Thương Hải nhíu mày lại.
Diệp Lăng Thiên trừng mắt, tức giận nói: "Ta về Văn Hương tạ! Phụ phân cho rằng vung kiếm không tiêu hao thể lực sao? Ta trở về nằm một cái."
Sau khi nói xong, hắn lười biếng dẫn theo ba nữ Nguyệt Phù Dao rời đi.
Diệp Thương Hải không phản bác được, vung một thanh kiếm, làm ngươi tiêu hao lớn bao nhiêu?
Thân thể đã hư đến không bằng nữ nhân sao?
"Tam công tử thật thú vị." Hồng Di sư thái thản nhiên nói.
Diệp Thương Hải khua tay nói: "Thú vị cái gì? Tiểu tử kia cả ngày bất học vô thuật, chỉ làm ta mất mặt."
"Thật sao?" Hồng Di sư thái từ chối cho ý kiến, chỉ sợ tam công tử không đơn giản như tưởng tượng.
Liền nói trong Thiên Môn, có mấy người đơn giản đâu?
Sau đó, Diệp Thương Hải dẫn theo đám người Hồng Di sư thái tiến vào đại điện, mà ba người Diệp Vô Nhai thì đi theo bồi tiếp.
… …
Trở lại viện lạc của mình.
Diệp Lăng Thiên mỏi mệt ngồi trên ghế dài, thở dài nói: "Luận bàn thật nhàm chán! Làm bản công tử tiêu hao quá lớn, hiện tại đau lưng, cảm giác như thân thể bị móc rỗng, Phù Dao, nhanh đấm lưng cho công tử."
"Khanh khách!"
Nguyệt Phù Dao hé miệng yêu kiều cười, nhẹ nhàng đấm lưng nắn vai cho Diệp Lăng Thiên.
Tần Kiêm Gia và Tô Khuynh Thành đứng một bên nhìn, không khỏi im lặng, tùy tiện đâm mấy lần, tiêu hao bao nhiêu thể lực?
Diệp Lăng Thiên đắc ý hỏi: "Kiêm Gia, Khuynh Thành, bản công tử dùng một kiếm, đơn giản đánh bại cao đồ của Hồng Di sư thái, có phải rất lợi hại hay không?"
Tần Kiêm Gia dịu dàng nói: "Lợi hại! Công tử lợi hại nhất."
"..." Tô Khuynh Thành thì không nói một lời, tam công tử còn chưa lợi hại sao?
Tối thiểu nhất, hiện tại mình càng ngày càng nhìn không thấu công tử.