Nửa tháng sau.
Một đám đệ tử ly khai Thiên môn, bốn đệ tử của Từ Hàng Kiếm trai cũng ở trong đó.
Mười ngày nữa là đến thời gian tổ chức đại hội võ lâm, Thiên môn cách Hàn Sơn tự quá xa, cần xuất phát sớm, hơn nữa còn để ngắm phong cảnh dọc đường.
Lần này Thiên môn và Từ Hàng Kiếm trai đồng hành với nhau, từ Diệp Vô Nhai và Tiêu Ngọc Trúc dẫn đội.
Đám người ngồi trên lưng ngựa, đặt trường kiếm bên cạnh hông, thần sắc tràn đầy hăng hái.
Diệp Vô Nhai nhìn thoáng qua, hỏi: "Diệp Lăng Thiên đâu?"
Diệp Nho Phong, Diệp Khinh Chu, Ngu Hồng Lăng, Đường Huyên Linh và Cố Thanh Mộng đều ở đây, nhưng không thấy mấy người Diệp Lăng Thiên.
Diệp Nho Phong cười nhạt nói: "Hắn ở phía sau."
Sau đó, hai con ngựa kéo một cỗ xe sang trọng chạy tới, Nguyệt Phù Dao lái xe, Diệp Lăng Thiên, Tần Kiêm Gia và Tô Khuynh Thành thì ngồi trong xe ngựa.
Diệp Vô Nhai thản nhiên nói: "Ngươi thật biết hưởng thụ."
Diệp Lăng Thiên vén màn xe lên, lười biếng nói: "Lần này đi Hàn Sơn tự, đường xá xa xôi, cưỡi ngựa quá mệt, thân thể của ta chịu không nổi, ngồi xe ngựa tốt hơn, các ngươi cứ lên đường, ta không đi chung với các ngươi.''
"Không đi chung?'' Diệp Vô Nhai nhướng mày.
Diệp Lăng Thiên nói: "Còn một đoạn thời gian nữa mới tổ chức đại hội võ lâm, ta muốn dẫn các nàng hảo hảo dạo chơi trên đường, đi chung chỉ làm chậm chân các ngươi mà thôi.''
"Cũng được!" Diệp Vô Nhai không nhiều lời.
Gã biết rõ Diệp Thương Hải lặng lẽ phái một vị cường giả Tông sư, bảo vệ Diệp Lăng Thiên, đi một mình cũng không có vấn đề gì.
Diệp Lăng Thiên nhìn về phía bốn nữ tử Từ Hàng Kiếm trai, cười tủm tỉm nói: "Bốn vị mỹ nữ, muốn ngồi xe ngựa của bản công tử không?''
Lần này chỉ có bốn đệ tử Tiêu Ngọc Trúc đi tham gia đại hội võ lâm , Hồng Di sư thái không đi Hàn Sơn tự, mà là muốn hảo hảo ôn chuyện với Diệp Thương Hải.
Tiêu Ngọc Trúc đạm mạc nhìn Diệp Lăng Thiên, không thèm để ý.
Ninh Tĩnh Trai và Ôn Tửu thì cười mà không nói.
Khương Cửu Sanh cười mị nói: "Trong xe ngựa của tam công tử đã có kiều nữ, chúng ta đi vào, sợ rằng sẽ rất hỗn loạn."
Diệp Lăng Thiên không quan trọng nói: "Không sao, cùng lắm thì ngươi ngồi lên đùi của bản công tử, ngươi yên tâm, bản công tử là người thành thật, chắc chắn sẽ không có ý đồ xấu, rất thuần khiết!"
"Khanh khách!"
Khương Cửu Sanh hé miệng yêu kiều cười, tam công tử háo sắc thành tính, sao lại thuần khiết?
"Lên đường!" Diệp Vô Nhai vung tay lên, dẫn theo đội ngũ chạy về nơi xa.
Nhìn đám người Diệp Vô Nhai rời đi.
Nguyệt Phù Dao hỏi: "Công tử, chúng ta đi đâu?''
Diệp Lăng Thiên cười nói: "Đi Thương Vân thành trước, chuyến này đường xa, ta muốn chuẩn bị ít đồ.''
"Vâng."
Nguyệt Phù Dao huy động roi, hai thớt khoái mã kéo xe ngựa chạy về phía Thương Vân thành.
… …
Thương Vân thành.
Xe ngựa dừng lại bên ngoài Thính Tuyết lâu.
Diệp Lăng Thiên nói: "Ta đi chuẩn bị một chút đồ, các ngươi có thể tùy tiện dạo chơi, nửa canh giờ sau chúng ta sẽ lên đường."
Nói xong, hắn liền tiến vào bên trong Thính Tuyết lâu.
Nguyệt Phù Dao nhìn về phía Tần Kiêm Gia và Tô Khuynh Thành nói: "Chúng ta đi dạo chút."
Tần Kiêm Gia cõng một cái bao, muốn ly khai.
Tô Khuynh Thành nhẹ giọng nói: "Trong cái bao của Tần tỷ tỷ, chắc là có không ít đồ nha!''
Tối hôm qua, Tần Kiêm Gia lặng lẽ chạy vào phòng của Diệp Lăng Thiên, không ngoài dự đoán, đối phương đã trộm Thiên Cơ hạp!
Tần Kiêm Gia nhàn nhạt nhìn Tô Khuynh Thành, không trả lời, trực tiếp đi về phía trước.
Thiên Cơ hạp đã tới tay, không thể cõng theo cả trận đường, chỉ có thể giao cho người của Vãng Sinh doanh.
Bên trong hộp có Trường Sinh ấn hay không, còn phải để cao thủ mở ra mới biết.
Thấy Tần Kiêm Gia rời đi, trong mắt Tô Khuynh Thành hiện lên một tia nghiền ngẫm.
Liên tục bị hố ba lần, hiện tại nàng không dám chạm đến đồ của Diệp Lăng Thiên.
Nhưng Tần Kiêm Gia thì khác, đối phương chỉ trải qua một lần, vừa nhìn thấy đồ vật có liên quan đến Trường Sinh ấn, chắc chắn sẽ không buông tay.
Không biết lần này sẽ ăn thiệt thòi gì, làm cho người ta chờ mong.
Khuê mật tốt, thì phải đồng cam cộng khổ, chỉ một mình nàng bị hố, vậy sao được?
Sau đó, Nguyệt Phù Dao và Tô Khuynh Thành rời đi.
Bên trong Thính Tuyết lâu.
Diệp Lăng Thiên hỏi: "Tuyết Ly, gọi ta đến đây, có chuyện gì không?"
Mộc Tuyết Ly nói: "Có hai tin tức tốt nói cho ngươi."
Hai mắt Diệp Lăng Thiên sáng lên: "Có tin của Thường Bách Thảo rồi?"
Mộc Tuyết Ly gật đầu: "Thám tử Thính Tuyết lâu theo dõi La Võng, tìm thấy tung tích của Thường Bách Thảo, mười năm trước, đối phương từng xuất hiện tại Dược Vương cốc, ngươi đi tới Dược Vương cốc một chuyến, chắc sẽ tìm thấy cái gì.''
Diệp Lăng Thiên mỉm cười, xác thực phải đi Dược Vương cốc một chuyến mới được.
Diệp Lăng Thiên lại hỏi: "Tin thứ hai thì sao?"
Mộc Tuyết Ly nhẹ giọng nói: "Ngươi đi Hàn Sơn tự, cần chú ý một chuyện, bên dưới Hàn Sơn tự có một cái hàn đầm, hai mươi năm trước thánh nữ của Phương Ngoại Thiên bị rơi vào trong đó, chưa từng đi ra, theo ta biết được, Phương Ngoại Thiên có một khối Trường Sinh ấn, nằm trong tay Tề Thanh Ti."
"Tề Thanh Ti..."
Diệp Lăng Thiên khẽ híp con mắt.
Hai mươi năm trước, Phương Ngoại Thiên ngóc đầu trở lại, muốn diệt Hàn Sơn tự.
Mà người lĩnh đội, chính là thánh nữ Tề Thanh Ti, cường giả cấp bậc Đại Tông sư.
Đáng tiếc trận chiến kia không biết ai để lộ tin tức, dẫn đến các đại thế lực vây công Phương Ngoại Thiên, cuối cùng toàn quân bị diệt.
Giang hồ đồn rằng, Tề Thanh Ti chết trong trận chiến kia, không ngờ nàng chỉ rơi xuống hàn đầm.
Nếu trên người nàng có một khối Trường Sinh ấn, chính là cơ hội tuyệt hảo.
"Trường Sinh ấn của Hàn Sơn tự và Phương Ngoại Thiên, ta muốn lấy hết."
Diệp Lăng Thiên cười nhạt nói, không thể không nói, Mộc Tuyết Ly thật cho hắn hai tin tức tốt.
"Gia hỏa tham lam!" Mộc Tuyết Ly trợn mắt nhìn Diệp Lăng Thiên.
Nàng nhắc nhở: "Ta từng giao thủ với Tề Thanh Ti, nữ nhân kia không dễ chết như vậy đâu, nếu ngươi gặp phải nàng, cần chú ý cẩn thận, dù sao nàng cũng là nữ nhân điên từ đầu đến chân."
Hai mươi năm trước, trận chiến kia tiêu diệt Phương Ngoại Thiên, nhưng các đại thế lực cũng trả giá nặng nề.
Chỉ một mình Tề Thanh Ti, lợi dụng cách chiến đấu tự sát, trấn sát bảy vị Đại Tông sư, thủ đoạn cực kì hung tàn, một nữ nhân điên, người trong giang hồ đều gọi nàng là nữ ma đầu.
Diệp Lăng Thiên chẳng hề để ý nói: "Không sao, hiện tại ta không sợ nữ nhân điên phê, ta vô địch cùng cảnh, bên trên Tông sư thì dư sức một đổi một!''
Mộc Tuyết Ly dở khóc dở cười, bất quá nàng cũng biết rõ, ngày bình thường nhìn Diệp Lăng Thiên không đứng đắn, chân chính gặp phải nguy hiểm, khẳng định có thể một kiếm bình thiên hạ.
Diệp Lăng Thiên rót một chén rượu, nói: "Tuyết Ly uống rượu nào!"
Mộc Tuyết Ly nhìn ngoài cửa sổ nói: "Ngươi định để ba giai nhân đợi bao lâu?"
Diệp Lăng Thiên bật cười nói: "Vừa vặn tương phản, các nàng không muốn ta xuống sớm đâu, để cho các nàng chút thời gian riêng tư thì hơn.''