'Xoẹt xẹt!'
Hàn quang lóe lên, máu me bắn tung tóe.
Hắc Thường lập tức lui lại, bờ vai của nàng, xuất hiện một huyết động, máu tươi đang chảy xuôi xuống.
"Ai?"
Hắc Thường nghiêm túc nhìn chung quanh, bỗng cảm thấy không ổn, nơi này là Thiên môn, cường giả vô số, nếu có người muốn giết nàng, nàng hẳn phải chết không nghi ngờ!
'Vèo!'
Nơi xa, trên một cây đại thụ, xuất hiện một nam tử thần bí đeo mặt nạ, tóc bạc trắng.
Tay hắn cầm một thanh trường kiếm, khí tức nội liễm, ánh trăng chiếu xuống, siêu phàm thoát tục, giống như trích tiên.
Người đến chính là Diệp Lăng Thiên!
Tô Khuynh Thành là người hắn xem trọng, đương nhiên sẽ không để người khác tuỳ tiện giết chết.
"Thính Vũ kiếm đứng thứu sáu, ngươi... Ngươi là Dạ Kiêu!"
Hắc Thường thấy rõ thanh trường kiếm trong tay Diệp Lăng Thiên về sau, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, muốn chạy trốn theo bảng năng.
Sát thủ của La Võng, Tông sư chết trong tay Dạ Kiêu không ít, nàng có mấy phần thực lực, nhưng nàng không cho rằng mình là đối thủ của Dạ Kiêu, huống chi bản thân còn đang trúng kịch độc.
Dạ Kiêu, làm sao lại xuất hiện trong Thiên môn?
"Đáp đúng! Ta thưởng cho ngươi cái chết.''
Thanh âm của Diệp Lăng Thiên đạm mạc, Thính Vũ kiếm trong tay ra khỏi vỏ.
'Xoẹt xẹt!'
Kiếm khí bộc phát chém về phía Hắc Thường.
"Ah..."
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Hắc Thường bị kiếm khí khủng bố, chém thành hai khúc, tử tướng cực thảm.
'Keng!'
Thính Vũ kiếm vào vỏ, phát ra thanh vang.
Tô Khuynh Thành đứng một bên nhìn, tê cả da đầu, thân thể run rẩy bất an.
Sát thủ Dạ Kiêu làm cho người ta vừa nghe danh liền sợ mất mật, tại sao lại xuất hiện bên trong Thiên Môn? Chẳng lẽ hắn vốn là người của Thiên môn?
Hắn rốt cuộc là ai?
Diệp Lăng Thiên nhìn Tô Khuynh Thành, cười nhạt nói: "Vị cô nương này, đêm tối trên núi cao, gió rất lớn, hung hiểm khó lường, Thiên môn canh phòng nghiêm ngặt, chớ đi loạn!"
Sau khi nói xong, hắn hóa thành một đạo tàn ảnh, biến mất nơi xa.
Tô Khuynh Thành kinh nghi bất định nhìn bóng lưng Diệp Lăng Thiên.
"Bóng lưng của hắn... Làm sao lại giống tam công tử? Không đúng... Tóc của tam công không phải màu trắng.''
Bản năng của Tô Khuynh Thành mách bảo rằng Diệp Lăng Thiên chính là Dạ Kiêu, nhưng vừa nghĩ tới tóc của đối phương màu trắng, nàng liền phủ định suy nghĩ của mình.
Bất quá bây giờ chuyện đó không quan trọng.
Nàng vội vàng đi tới thi thể của Hắc Thường, không ngừng tìm kiếm giả dược.
Không lâu lắm.
Tô Khuynh Thành thất vọng rời đi, trên thân Hắc Thường, không có giải dược.
Bất quá Hắc Thường tử vong, cũng là chuyện tốt, tối thiểu nhất trong khoảng thời gian ngắn, nàng sẽ an toàn, tạm thời không cần lo lắng sát thủ tới giết mình.
Trở lại Văn Hương tạ.
Thấy Diệp Lăng Thiên đang nằm trên ghế dài trong sân, hài lòng ngắm trăng, Nguyệt Phù Dao thì nhu thuận lột hoa quả, đúc cho hắn ăn, cảnh tượng tiêu dao rất thoải mái.
"Xem ra ta nghĩ nhiều rồi!"
Tô Khuynh Thành nói thầm một tiếng, Diệp Lăng Thiên trước mắt, không có chút dị dạng nào, hắn không thể nào là Dạ Kiêu.
Diệp Lăng Thiên đùa giỡn nói: "Khuynh Thành, đi Bách Thảo các nữa sao? Tới đây cho công tử ôm một cái."
Tô Khuynh Thành nghe vậy, mặt tối đen, nhưng vẫn cung kính nói: "Công tử, ta hơi mệt, đi tắm rửa trước."
Toàn thân nàng đều là kịch độc, không dám tới gần Diệp Lăng Thiên, không thì đối phương trúng độc, nàng không tốt bàn giao.
Diệp Lăng Thiên xấu xa nói: "Tắm rửa? Tốt lắm, chúng ta tắm chung, tiện kì cọ cho nhau."
Tô Khuynh Thành nghe xong, vội vàng che hai lỗ tai, chạy về phía phòng của mình.
Diệp Lăng Thiên tà mị nói: "Phù Dao, ngươi nhìn xem, da mặt của Khuynh Thành thật mỏng."
Nguyệt Phù Dao trợn mắt nhìn Diệp Lăng Thiên, nói: "Công tử sỗ sàng như thế, cô nương nào dám nghe?"
Diệp Lăng Thiên nắm lấy bàn tay của Nguyệt Phù Dao, nhẹ nhàng thưởng thức một lát, sau đó nói: "Phù Dao, ngươi cho công tử hôn một cái nha?"
Nguyệt Phù Dao quả quyết cự tuyệt: "Không được!"
Khuôn mặt của Diệp Lăng Thiên tràn đầy vẻ mất mát, nói: "Miệng nhỏ ôn nhuận của ngươi, vì sao có thể nói ra lời lạnh lùng như thê? Thật làm cho bản công tử thương tâm."
Nguyệt Phù Dao hé miệng yêu kiều cười: "Khanh khách! Nếu công tử muốn hôn, vậy thì hôn Tần cô nương và Tô cô nương đi, các nàng mới là nương tử của công tử."
"Thôi, hai người các ngươi, không ai thương công tử hết." Diệp Lăng Thiên nhẹ nhàng thở dài, liền đứng lên.
Sau đó hắn nhìn về phía gian phòng của Tần Kiêm Gia, lớn tiếng nói: "Kiêm Gia, ngươi yêu công tử nhất, gần nhất công tử viết một bài thơ, ngươi đến phòng của ta, ta cho ngươi xem kiệt tác của ta."
Thanh âm của Tần Kiêm Gia từ trong phòng vang lên: "Không yêu! Không xem! Ta đang tắm!"
Diệp Lăng Thiên viết những dâm từ nát câu kia, nàng không có hứng thú xem chút nào, chỉ cảm thấy loại đồ vật kia, sẽ làm ô nhiễm đôi mắt của mình, phi thường ghét bỏ.
Nếu Diệp Lăng Thiên có thể viết ra đồ vật lọt vào mắt nàng, nàng cũng không ghét bỏ như vậy.
Thần sắc Diệp Lăng Thiên sa sút nhìn trăng sáng trên bầu trời đêm, thở dài nói: "Nhân hữu bi hoan ly hợp, nguyệt hữu âm tình viên khuyết, thử sự cổ nan toàn, đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên. Không xem thì không xem, công tử vẫn yêu ngươi."
*Tạm dịch: Người có lúc buồn vui tan hợp, trăng có mờ tỏ tròn khuyết, việc này xưa nay khó bề trọn vẹn, nhưng mong người sẽ mãi, từ nơi cách xa ngàn dặm cùng ngắm vầng trăng sáng với ta.
Diệp Lăng Thiên vừa nói xong, liền ngáp một cái, đi trở về phòng của mình.
Nguyệt Phù Dao sững sờ tại chỗ, lẩm bẩm nói: "Nhân hữu bi hoan ly hợp, nguyệt hữu âm tình viên khuyết…"
Diệp Lăng Thiên vừa nói mấy câu, phi thường áp vận, để nàng có cảm giác cực kì đặc thù, như gió xuân ấm áp, rất là dễ chịu.
Tam công tử vốn chỉ viết dâm từ nát câu, vậy mà có thể viết ra câu từ tốt như vậy? Khiến cho Nguyệt Phù Dao cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hắn là tam công tử mà nàng biết đó sao?
Trong phòng.
Tần Kiêm Gia cũng đang lẩm bẩm mấy câu vừa rồi, là tài nữ Giang Nam, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, nàng đều tinh thông.
Trên một khối thi từ này, càng có tạo nghệ cực cao.
Mấy câu vừa rồi của Diệp Lăng Thiên, tự nhiên mà thành, quỷ phủ thần công, phóng khoáng dị thường, rất là có cảm xúc.
Nàng vội vàng lấy giấy bút, viết lại mấy câu của Diệp Lăng Thiên, nghiêm túc quan sát.
Càng xem, Tần Kiêm Gia càng kinh hãi, cảm thấy mấy câu này quá bất phàm, xảo đoạt thiên công, một mạch mà thành, ý cảnh tương dung triết lý, đọc ra vận vị vô tận, không nghiên cứu sâu, căn bản làm không ra.
"Mấy câu này thật do Diệp Lăng Thiên làm ra sao? Hay là hắn nghe được ở đâu đó?"
Tần Kiêm Gia lộ ra thần sắc chấn kinh, nàng căn bản không tin Diệp Lăng Thiên có thể làm ra câu từ tuyệt hảo như thế, thầm nghĩ chắc là gia hỏa kia nghe được từ đâu đó.
Bất quá người có thể viết ra câu từ xuất sắc như thế, chắc cũng là một vị hồng nho.
"Chắc chỉ là một phần trong bài thi từ nào đó. Ta thật hiếu kì bài thi từ hoàn chỉnh sẽ như thế nào, không biết hắn nghe được từ đâu?"
Tần Kiêm Gia tràn đầy tò mò, ngứa ngáy trong lòng, có loại cảm giác nóng lòng không đợi được.
Nàng rất muốn đè Diệp Lăng Thiên xuống, ép hắn nói ra lai lịch của bài thi từ kia.