Chương 101: Vạn quỷ
Mặc dù luồng gợn sóng này bị đấu lạp ẩn nấp đi, thế nhưng vẫn dẫn dắt một loại cảm ứng kỳ dị không thể nói lên lời nào đó.
Hai hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên trong hư không:
[Ngươi đang thử đột phá.]
[Ngươi đang bước từng bước tới cảnh giới Kim Đan!]
Liễu Bình không ngừng chút nào, vẫn giữ nguyên tốc độ đi ra ngoài thị trấn.
Kiếm linh ngạc nhiên nói: "Ngươi không tìm một nơi yên tĩnh để đột phá sao? Trong quá trình Trúc Cơ đột phá tới Kim Đan, sẽ có các loại ma quái hư không tới đây, ý muốn nuốt chửng thần hồn tu sĩ."
"Không sao, người như ta, lúc nào cũng ẩn giấu đi một vài át chủ bài, hiện tại là thời điểm có thể sử dụng rồi." Liễu Bình nói.
"Ý của ngươi là độ kiếp?" Kiếm linh hỏi.
"Đúng vậy."
Xung quanh Liễu Bình, dần dần xuất hiện những tiếng sột soạt, lắng nghe như đang có người thì thầm nói chuyện, lại như là âm thanh dã thú đang gặm nuốt vậy.
Bỗng nhiên, hư không xuất hiện gợn sóng.
Một con quỷ có bộ lông dài nhô đầu ra, quan sát cảnh tượng xung quanh.
"Nữ kiếm tu... ngươi đang độ Kim Đan kiếp sao?" Con quỷ hỏi.
"Đúng vậy, đã tới thì hãy để lại chút máu rồi hãy đi." Nữ kiếm tu nói.
Nàng giắt trường kiếm bên hông, đưa tay rút Tuyết Ảnh đao ra, ngoắc về phía con quỷ kia.
"Ngươi sẽ chết, một tên đáng thương." Con quỷ cười gằn nói.
Thế nhưng, một luồng sáng lạnh xuất hiện.
Đầu con quỷ bay lên cao cao.
"Loại tầm mắt kém cỏi như này, còn dám chơi Quỷ đạo?"
Nữ tu thở dài nói.
Nàng cắm đầu lâu của con quỷ trên mũi đao, hai tay nắm trường đao, nhắm mắt quát khẽ:
"Cửu U vạn quỷ, nghe lệnh của ta, hiện!"
Quầng sáng linh lực quanh người hắn lập tức hóa thành luồng sáng đen kịt.
Luồng sáng đen này hội tụ tới mũi đao, nhập vào trong đầu lâu của con quỷ.
Đầu lâu quỷ chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt vô thần nhìn về phía hư không, giống như đang nhìn cái gì vậy.
"Đây chính là át chủ bài của ngươi sao?" Kiếm linh hỏi với vẻ hào hứng.
"Đúng, một át chủ bài trong ba ngàn loại thuật pháp, loại pháp thuật này có thể phát động khi đang độ Kim Đan kiếp." Nữ tu thản nhiên nói.
Trong hư không, mọi tiếng sột soạt đều dừng lại.
Gợn sóng vô hình tản ra, một thiên nữ mặc một bộ lụa mỏng trong suốt yên lặng xuất hiện, cách nơi này không xa, đàn tì bà trong tay nàng ta gảy nhẹ, phát ra những âm thanh thánh thót.
Nàng ta mở to đôi mắt mê người của bản thân, mỉm cười quyến rũ nói: "Tiểu muội muội, ngươi là người phương nào, lại dám mượn thiên kiếp Kim Đan, kêu gọi vạn ma chúng ta tới tận đây, không sợ thần hồn bản thân bị hủy diệt sao?"
Liễu Bình duỗi một ngón tay, gảy nhẹ trên thân đao.
Một tiếng coong thanh thúy vang lên, cắt ngang tiếng đàn tỳ bà.
Cùng lúc đó, từ trên Tuyết Ảnh đao bắn ra bốn luồng đao quang sắc bén.
Bốn luồng đao quang dung hợp với nhau, hóa thành một vệt hàn khí, hóa thành băng sương, lại có ngọn lửa xuất hiện trong đó, băng lửa giao thoa, lập tức thăng hoa thành mây mù, từ trong mây mù vang lên từng đợt sấm rền, lại có một luồng sét như rắn điện xoay quanh nơi đó, cuối cùng bay ra mây mù, nhập vào trong thanh đao của Liễu Bình.
Sắc mặt Thiên nữ bỗng biến đổi.
"Đây là thuật đao, ngươi là truyền nhân của thuật đao!" Nàng ta thu tỳ bà lại, nói.
"Gọi hết những tên đang trốn trong hư không ra ngoài đi, giúp ta hoàn thành một việc." Liễu Bình nói.
"Vâng." Thiên nữ cụp mắt xuống.
Nàng ta đi vào trong hư không, biến mất không thấy đâu nữa.
Kiếm linh vẫn im lặng quan sát, lúc này mới xen miệng hỏi: "Thiên ma và quỷ quái đều sẽ dựa vào Kim Đan kiếp tới đây nuốt tu sĩ, tại sao khi nàng ta thấy được ngươi lại như thấy quỷ vậy?"
"Đã từng có người dùng thuật đao, trong khi độ kiếp phát hiện trên đời thật sự có ma quỷ tồn tại, trong lúc nhất thời cảm thấy rất hứng thú, muốn thử một lần." Nữ tu nói.
"Thử cái gì?" Kiếm linh hỏi.
"Hắn muốn giết sạch tất cả ma quỷ tới ngăn cản Kim Đan kiếp của hắn, để xem về sau những người khác độ kiếp có còn ma quỷ xuất hiện nữa hay không, dùng để tìm kiếm nguồn gốc của ma quỷ cùng với cơ chế sinh tồn của chúng."
Nữ tu nhớ lại, nói tiếp: "Ngươi là kiếm linh, chắc hẳn cũng biết trong lĩnh vực nghiên cứu này ấy mà, quá trình thực hiện rất đẫm máu... Nơi này lược bớt trăm ngàn chữ, về sau... những ma quỷ còn lại đều dùng tâm ma huyết thệ, chỉ cần nhìn thấy thuật đao, lập tức nghe theo chỉ huy vô điều kiện, chỉ cần người kia không giết tiếp là được."
"Người kia đồng ý?" Kiếm linh hỏi.
"Ngay ban đầu thì không, thế nhưng chúng nó liên tục hối lộ khá nhiều linh thạch, cho nên cũng không tiện nghiên cứu tiếp, cuối cùng mới miễn cưỡng đồng ý."
Nàng mỉm cười, nói: "Lúc đầu, muốn triệu hồi bọn chúng còn phải chờ tới cảnh giới Phong Thánh, cũng may vào thời điểm Kim Đan kiếp bọn chúng lại chủ động xuất hiện... mặc dù chỉ có một cơ hội là lần này, thế nhưng cũng có thể giúp đỡ không ít việc."
Mấy phút sau...
Trong hư không, rất nhiều bóng hình âm u hiện lên, dần dần nối thành một mảnh sau lưng Liễu Bình, hóa thành một bức tường đen kịt dài không thấy cuối.
Thiên nữ kia lại xuất hiện, chắp tay nói: "Bức tường ma giới đã lập nên, mọi người có thể ra tay bất cứ khi nào."
"Ẩn nấp đi." Nữ tu nói.
"Vâng." Thiên nữ bay vào bên trong bức tường hắc ám phía sau hắn.
Bức tường biến mất.
Nữ tu nâng đấu lạp, nhảy lên cao cao, lướt nhanh về phía rừng rậm.
...
Nàng lướt qua rừng cây.
Một lát sau, có mấy người tu hành xuất hiện trước mắt nàng.
"Là Lý tiên tử!"
Có người hét lên.
Nữ tu ngừng chân, quan sát mấy người này rồi nói: "Các ngươi đang tìm ta sao?"
Mấy người thấy nàng rất khỏe mạnh, cơ bản là không thấy bất cứ vết thương nào cả, không khỏi nhìn nhau.
Một nam tu thử hỏi: "Chúng ta nghe nói Lý tiên tử bị thương..."
"Đúng vậy, ta bị thương, rồi sao?" Nữ tu hỏi lại.
"Ngài có cần chúng ta giúp gì hay không?" Một nam tu khác hỏi.
"Các ngươi đã có lòng, muốn giúp đỡ ta, vậy thì giao hết linh thạch ra cho ta, ta cần những linh thạch này để chữa trị tâm hồn đau khổ." Nữ tu cười nói.
Mấy người cùng nhìn nhau.
Một người nói: "Tiên tử nói đùa."
Nữ tu ôm kiếm trước ngực, hất mái tóc dài lên, nhẹ nhàng nói: "Ai nói đùa với các ngươi, muốn giúp bản tiên tử thì hãy giao linh thạch ra, nếu không thì đừng làm ra vẻ quan tâm chu đáo, dối trá buồn nôn, làm cho người ta muốn ói."