Chương 102: Nhìn ngươi rất giống ma đầu.
Mấy người đều không nói gì.
"Thật lòng giúp đỡ? Hay là giả tạo? Quả nhiên chỉ cần thử một lần là biết... nếu như đã không muốn giúp đỡ, vậy thì mời rời khỏi nơi đây, ta không muốn nhìn thấy các ngươi." Nữ tu nói.
Nàng nhìn chằm chằm những người kia.
Những người kia bị nhìn như vậy cũng cảm thấy rất xấu hổ ngượng ngùng, cũng không biết hiện tại nên làm thế nào mới đúng.
Một người bỗng cắn răng nói: "Tiên tử, ta vẫn luôn nghe nói kiếm thuật của ngươi có một không hai thiên hạ, tại hạ muốn so tài với ngươi một lần."
Nữ tu trợn mắt, nói với giọng khó tin: "Ta đang bị thương mà... trên người của ta có vết thương, ngươi là ngu ngốc sao? Ngay cả như vậy cũng muốn đánh với ta? Bắt nạt phụ nữ chúng ta sao?"
Mấy người còn lại cũng không biết nên nói gì cho phải, hai người trong đó ôm quyền thi lễ, bay lên không rồi rời đi.
Ba người còn lại nhìn nhau.
Nam tu sĩ muốn so tài với nàng kia thì nảy sinh lòng dạ độc ác, nói:
"Sư muội, tông môn đang loạn lạc, có lẽ không còn ai có thể để ý tới ngươi nữa..."
"Thì?" Nữ tu cười hỏi.
"Làm cho nàng ta không thể cử động được trước!"
Hắn ta quát lớn, hai người còn lại cũng hiểu ý, theo sau hắn ta cùng lao về phía nữ tu sĩ.
Nữ tu sĩ nở một nụ cười ngọt ngào, nói: "Rất tốt, ta rất thích những tên có tâm thuật bất chính như các ngươi."
Ba tên nam tu sĩ.
Một người cầm đao, một người cầm mâu, người còn lại cầm một chiếc Lang nha bổng.
Mặc dù biết Lý Trường Tuyết bị thương, thế nhưng cả ba người vẫn lao tới với vẻ cảnh giác.
"Cùng ra tay!" Một nam tu chợt quát lên.
Ba người bỗng tăng tốc độ.
Nữ tu không định phòng ngự, nàng kẹp kiếm dưới nách, duỗi hai tay ra...
Nàng vỗ tay.
Bức tường hắc ám vô tận bỗng nhiên hiện lên phía sau nàng ta.
Vô số yêu ma quỷ quái từ trên mặt tường lao ra ngoài, thế tới hung tàn phóng tới mấy tên tu sĩ kia.
Nữ tu chợt nhớ chuyện gì đó, vội vàng chắp tay hình loa, lớn tiếng nói: "Để lại túi trữ vật cho ta! Để lại túi trữ vật cho ta!"
Tất cả yêu ma quỷ quái bỗng dừng giữa không trung.
Thiên nữ bỗng quay đầu lại, hỏi: "Vậy người thì sao?"
"Người là của các ngươi." Nữ tu nói.
Thiên nữ mỉm cười, nói: "Cám ơn."
Ma quái mừng rỡ cười to, lại phóng tới mấy tên tu sĩ kia...
Các tu sĩ chỉ ngăn cản được một lượt, đã bị vô số quái vật bao phủ lại, bọn họ chỉ kịp gào thét vài câu, rất nhanh đã im bặt đi.
Một lát sau...
Mấy túi trữ vật nhuốm máu được đặt trước mặt nữ tu.
Nữ tu duỗi ngón tay nhỏ dài của mình, mở từng túi trữ vật ra.
"Quỷ nghèo... cộng lại còn chưa được mười ngàn linh thạch nữa..."
Nàng ta nhíu mày, giống như đang tức giận vậy.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Tất cả ma quái đều đang nhìn nàng, động tác không dám quá mạnh, ngay cả hô hấp đều ngừng lại, trong ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Thuật đao.
Đây là một từ làm quỷ quái sợ hãi, đã bao gồm tất cả ác mộng trên thế gian này.
"Nhìn ngươi rất giống ma đầu." Kiếm linh bỗng nói.
"Vớ vẩn, ta đang độ kiếp mà." Nữ tu bực bội nói.
"Cái này mà ngươi cũng gọi là độ kiếp sao?" Kiếm linh buồn bực nói.
"Ta đang êm đẹp độ Kim Đan kiếp, chỉ trách bọn chúng tâm thuật bất chính mà thôi, tại sao lại trách ta chứ?" Nữ tu lộ ra vẻ mặt vô tội.
"Ngừng! Về sau không thể dùng khuôn mặt của nàng để làm ra vẻ mặt như vậy, ta sợ ta không khống chế nổi bản thân mà chém ngươi." Kiếm linh nói.
"Ngươi cho rằng ta muốn làm phụ nữ hay sao?" Nữ tu cười lạnh nói.
Nàng bỗng nhiên hít một hơi, chậm rãi giơ một ngón tay lên.
"Các hạ?" Thiên nữ nói nhỏ.
Nữ tu dùng ngón tay chỉ về một phương hướng, nói nhỏ: "Vẫn còn có người ở bên kia, nhanh lên, các ngươi ẩn nấp đi, chúng ta đi qua xem còn có bất ngờ thú vị nào nữa hay không."
Đám ma quái lập tức giải tán, nhập vào trong bức tường hắc ám.
Ngay sau đó, bức tường hắc ám cũng biến mất không thấy gì nữa.
Nữ tu mỉm cười, dẫn theo trường kiếm lướt về phía trước.
Rất nhanh, nàng đi tới trước một con suối.
"Sư tỷ!"
Một thiếu niên la lớn.
"Hả, là ngươi sao, tại sao ngươi lại tới đây?" Nữ tu quan sát cái tên trước mắt này.
"Nghe nói sư tỷ bị thương, ta sợ có người sẽ làm hại sư tỷ, nhanh, sư tỷ cầm lấy cái này, rồi tìm một nơi bí mật ẩn núp đi." Thiếu niên vội la lên.
Hắn ném một bình ngọc qua.
Nữ tu ôm kiếm bất động.
Trong hư không, một cánh tay vươn ra, nhận lấy bình ngọc, mở nắp bình ra.
"Là đan dược chữa thương cao cấp, không có vấn đề gì."
Một giọng nữ vang lên bên tai nữ tu.
Nữ tu gật đầu, nhận lấy bình đan dược kia, lại ném trở lại, cười nói: "Nếu muốn giúp tỷ tỷ thì đưa linh thạch cho ta, ta không cần những thứ khác."
Thiếu niên kia lại lấy ra một túi trữ vật nhỏ, ném đi qua.
Nữ tu nhận lấy, lắc đầu nói: "Ngươi đã là tu sĩ Kim Đan, tại sao chỉ có mấy ngàn linh thạch cơ chứ, tiền của ngươi đều dùng để mua đan dược hết rồi à?"
"Đúng thế." Thiếu niên đáp.
Nữ tu ngẫm nghĩ, lấy sạch linh thạch trong túi trữ vật, lại chọn lựa một vài món đồ có trong túi trữ vật của những người đã chết khi trước ra, đặt vào túi trữ vật này.
Rồi ném lại cho thiếu niên kia.
"Sư tỷ, ý của ngươi là?" Thiếu niên khó hiểu hỏi.
"Ngươi tu luyện công pháp liên quan tới phi đao, đúng chứ?" Nữ tu đánh giá hắn ta, hỏi.
"Đúng vậy." Thiếu niên nói.
"Ngoan, những thứ này ngươi hãy lấy mà dùng, nhớ kỹ, pháp quyết mà ngươi tu hành khi tới tầng thứ chín sẽ xuất hiện hai vấn đề, tới lúc đó, ngươi phải tu hành liên tục ba ngày ba đêm không được gián đoạn, khi nào cảm thấy mình muốn đánh rắm thì hãy nín lại..."
"Chỉ cần ngươi có thể nín lại không đánh rắm, khí khổng sẽ thông, về sau tu luyện sẽ không gặp chướng ngại."
Nữ tu nói xong, phất tay nói: "Đi mau, sư tỷ còn có chuyện ở nơi này, sẽ không giữ ngươi lại."
"Dạ, sư tỷ."
Thiếu niên kính cẩn thi lễ, bay lên không trung rời khỏi nơi đây.
Nữ tu đứng tại chỗ một lát, nhìn về một phía trong rừng cây nói: "Còn không ra, định giấu tới khi nào?"
Rừng cây rung rung.
Mấy tên tu sĩ chui ra.
"Tìm ta sao?" Nữ tu hỏi.
Người cầm đầu những người kia nói: "Lý sư muội, chúng ta tới đây giúp muội."
"Rất tốt, lấy hết linh thạch ra." Nữ tu nói.
"Tại sao muội lại sống vật chất như vậy chứ? Ta nhớ rằng muội không phải như vậy mà." Người cầm đầu kia thở dài nói.