Chương 12: Quái vật (2)
..................................................................
Liễu Bình cũng biết mình đang ở tình huống nguy hiểm, cơ bản là không để ý tới Vương Thành
Phục sinh...
Người đã chết phục sinh sẽ thành quái vật!
Ngay sau đó, tất cả luồng sáng trong trận pháp bỗng tối đi.
Lệnh bài bị một bàn tay nắm chặt, ngăn cản sự liên kết giữa nó và trận pháp truyền tống.
Dịch chuyển bị cắt đứt.
Liễu Bình đứng ở giữa trận pháp, cúi đầu, lẳng lặng quan sát lệnh bài trong tay.
Ngăn cản dịch chuyển, làm cho chiếc lệnh bài chỉ có thể sử dụng một lần này đã hoàn toàn mất tác dụng.
"Sư phụ..."
Hắn khàn giọng nói.
Ầm ầm...
Trên vòm trời đen nhánh, vang lên những tiếng sấm sét nặng nề.
Mưa rơi.
Giữa đất trời, cơn mưa dần dần trở nên lớn hơn.
Vương Thành nhìn chằm chằm Liễu Bình, trong mắt ẩn chứa sự đùa cợt.
"Phàm nhân đáng thương, trong lòng các ngươi có quá nhiều trói buộc, những trói buộc này chính là điểm yếu của các ngươi, nó sẽ làm cho các ngươi phải chịu tất cả đau khổ trong vận mệnh của mình." Gã nói.
Liễu Bình chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía đám mây đen kịt trên bầu rtoiwf.
Nước mưa liên tục rơi xuống trên gương mặt của hắn.
Hắn nói nhỏ:
"Ngươi nói đúng, ta đã từng dùng mọi cách hòng loại bỏ tử kiếp của người kia, thế nhưng tới cuối cùng, người kia lại vì cứu ta mà chết... đây là thất bại của ta."
Vương Thành giễu cợt: "Không sao, ta sẽ nhận lấy linh hồn và cơ thể của ngươi, để ngươi thưởng thức thất bại cuối cùng trong vận mệnh của mình."
Liễu Bình lạnh lùng nói: "Không, lần này ta sẽ thay đổi nó."
Vương Thành cười với vẻ khinh thường, lắc đầu nói:
"Đừng mơ mộng hão huyền, kết cục của toàn bộ người tu hành đã được định trước!"
Liễu Bình cúi đầu xuống, không nói thêm gì nữa.
Bóng đêm càng ngày càng thâm trầm.
Giữa đất trời, tiếng mưa gió trở nên ồn ào.
Bóng người Vương Thành tan vào trong bóng đêm, bắt đầu tăng tốc lao tới.
Tốc độ của gã càng lúc càng nhanh, trong lúc chạy đi đã vỗ vào túi trữ vật, lấy một đôi bao tay ra đeo lên tay.
Khoảng cách giữa hai bên được rút ngắn.
Hai mươi mét!
Trước mặt gã, cách đó không xa...
Trên tay Liễu Bình bỗng có một thanh đao.
Đây là một thanh đao rất bình thường, chỉ là trên thân đao có khắc linh văn thô sơ có thể tiếp nhận pháp thuật, cho nên nó mới có thể mạnh hơn vũ khí trong phàm thế một chút xíu.
Liễu Bình cầm trường đao trong tay, dựng đứng bên người, dùng mũi đao nhẹ nhàng vạch trên mặt đất.
Rắc rắc!
Trường đao hóa thành tàn ảnh, nhanh chóng lại thành thạo xẹt qua những hòn đá khắc phù văn ở trong trận pháp truyền tống.
Từng khe hở sắc bén mang theo gợn sóng không gian xuất hiện trong hư không.
Trận pháp truyền tống đã bị phá hư, lực lượng của nó bắt đầu sụp đổ.
Đao dừng lại.
Liễu Bình chậm rãi nâng đao, bắt đầu điều chỉnh hô hấp.
Từ đầu tới cuối, hắn đều không liếc nhìn về phía Vương Thành.
Mười mét!
Sát khí khủng bố từ trên người Vương Thành dâng lên, cả người gã giống như đã biến thành một con thú hoang khát máu.
"Nói di ngôn của ngươi đi, nếu không thì không còn kịp nữa rồi." Vương Thành cười gằn, nói.
Liễu Bình hơi dừng lại trong chớp mắt rồi nói: "Phí ra tay của ta là rất đắt."
Hắn dùng tốc độ cực nhanh xé một mảnh ống tay áo xuống, thắt nó trên mặt, che kín hai mắt mình.
Trong bóng đêm, mưa gió càng thêm mãnh liệt.
Từng giọt mưa rơi vào trên thân đao, phát ra những tiếng vang cực nhỏ lại rất dày.
Năm mét!
Trong cơn mưa to, Vương Thành nhảy lên cao cao, lao về phía Liễu Bình với thế sói đói vồ mồi.
Hai tay gã bày ra quyền thức, tản ra từng luồng sáng đỏ, như lúc nào cũng có thể bùng nổ ra một đòn khủng bố.
Trên mặt Liễu Bình có mảnh vải, không nhìn thấy cái gì, lại lùi vào trong trận pháp truyền tống, dậm mạnh chân.
Rắc rắc!
Pháp trận lập tức vỡ vụn.
Vô số vết nứt không gian từ trong pháp trận bay lên, Liễu Bình dùng thân đao dẫn dắt, thu hút toàn bộ vết nứt không gian bám vào trên thân đao.
Trên lưỡi đao vang lên những tiếng vang sắc bén.