Chương 122: Lần đầu tiên lên sân khấu
Thẻ bài im ắng.
Thằng hề lặng im bất động.
Liễu Bình run lên một lúc, giật mình nói: "Ta quên mất, là người sử dụng, ta mới thật sự là thằng hề."
Trên đường phố bên ngoài vang lên từng trận bắn phá của súng máy.
"Cút ra đây, Liễu Bình!"
Giọng nói của Lão K vang lên.
Liễu Bình thu hồi thẻ bài, đặt gà mái lên bàn, chuẩn bị rời phòng.
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới điều gì đó, đi tới trước mặt gà mái.
"Ngươi nguyện ý giúp ta một chút không?"
Hắn hỏi rất chân thành.
Gà mái vẫn luôn yên tĩnh nhìn chằm chằm hắn, lúc này lại lộ vẻ suy tư, chậm rãi xoay người lại.
Nó giơ cái mông về phía Liễu Bình.
...
Trên đường phố.
Tề Luật cùng Lão K mỗi người một bên, tìm tòi dọc theo con đường này.
Lão K cứ đi vậy, trên người bỗng nhiên xuất hiện một áo giáp quân sự chiến thuật đầy đủ các loại đạn.
"Ha, lão đại lại rút thẻ..."
Lão K bật cười.
"Thời gian càng dài, chúng ta lại càng mạnh, còn có những Người gác đêm khác liên tục gia nhập với chúng ta, Liễu Bình cơ bản không thắng được." Tề Luật nói với vẻ tỉnh táo.
Bỗng nhiên, một giọng nói từ trong một ngôi nhà bên đường truyền ra.
"Anh nói hoàn toàn chính xác."
Là Liễu Bình!
Lão K ném một viên lựu đạn ra.
Ầm...
Phòng ở bị nổ một mảng lớn, ầm vang sụp đổ.
"Hắn không ở nơi này." Tề Luật nói.
"Chạy thật nhanh." Lão K nói.
Cách nơi hai người không xa, sau một bức tường có truyền ra giọng nói của Liễu Bình:
"Ta thực không rõ... nếu thời gian càng dài, phần thắng của các anh lại càng lớn, vậy tại sao muốn đuổi giết ta đây?"
Lão K giơ súng máy lên, lại bị Tề Luật đè lại.
Tề Luật nói lớn: "Cậu nói đúng, chúng ta không cần đuổi giết cậu như vậy, tốn thêm thời gian cũng có thể chiến thắng."
Lão K nhún vai nói: "Thế nhưng chúng ta cũng nên làm cái gì đó chứ."
Sau bức tường truyền tới giọng nói của Liễu Bình: "Hay là chúng ta tâm sự đi? Chờ các ngươi ra hết thì ta sẽ đầu hàng, sau đó mọi người cùng nhau phục vụ cho Nữ sĩ Thống Khổ."
Lão K cùng Tề Luật nhìn nhau, cũng không biết nên xử lý ra sao.
Trong quán rượu.
Người bán rượu giật mình, nói: "Tiến vào tư thái phòng ngự, nói chuyện với hắn, tranh thủ thêm chút thời gian cho ta..."
Nói xong, hắn ta lại rút một tấm thẻ bài ra.
Trên tấm thẻ này có vẽ một kỵ sĩ cầm một lá chắn lớn trong tay.
Người bán rượu ném thẻ bài ra ngoài...
Ầm!
Thuẫn kỵ sĩ Alger xuất hiện trước mặt Người bán rượu.
Alger gật đầu với Người bán rượu, đi ra quán rượu, tiến về phía của Lão K cùng Tề Luật.
Người bán rượu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường.
55 giây nữa, rút thêm một tấm thẻ.
"Ngay cả Thuẫn kỵ sĩ đều được ta rút ra... Liễu Bình, chẳng mấy chốc thử thách của cậu sẽ thất bại mà thôi." Người bán rượu lẩm bẩm.
Lão K cùng Tề Luật được Người bán rượu nhắc nhở, chỉ giữ vững tư thế phòng ngự.
Bọn họ nhìn thoáng qua bức tường trống trải...
"Liễu Bình, cậu muốn trò chuyện về chủ đề gì?" Lão K nói lớn.
Sau bức tường hoàn toàn im lặng.
"Nếu như cậu thật muốn từ bỏ, vậy chúng ta cũng không phải không thể trò chuyện, dù sao mọi người đã từng là chiến hữu." Tề Luật cũng nói.
Vẫn không người nào lên tiếng.
Chẳng lẽ chạy rồi?
Lão K cùng Tề Luật nhìn nhau, đều cảm thấy rất nghi ngờ.
Lúc này, Alger cũng chạy tới, cầm lá chắn trong tay ngăn trước mặt hai người.
Lần này, phòng ngự càng thêm hoàn mỹ.
Alger lớn tiếng nói: "Được rồi, Liễu Bình, mọi thứ nên kết thúc rồi, nếu như cậu còn muốn nói cái gì, hiện tại có thể nói với chúng ta."
Bỗng nhiên...
Một bóng người nhảy lên bức tường, xuất hiện trước mặt bọn họ.
Đó là một người kỳ quái.
Trên mặt được đánh phấn tới trắng bệch, hốc mắt thâm đen, trên người mặc bộ quần áo chú hề sặc sỡ, đi một đôi giày đầu nhọn.
Người này chậm rãi ngồi trên bức tường, hai tay chống lấy gạch ngói, yên lặng nhìn lên bầu trời.
"Liễu Bình? Tại sao cậu lại biến thành như thế này?" Tề Luật không nhịn được mà nói.
Người kia nghe vậy thì mới chậm rãi cúi đầu nhìn ba người bên dưới.
"Khi ta còn rất nhỏ, ta đã biết thế giới này cũng không hoàn mỹ."
Hắn cười mà không phát ra tiếng, đôi mắt thâm đen nâng lên gò má, nhìn thoáng qua giống như ác ma, lại lộ ra hàm răng chỉnh tề, trắng bóng.
"Nói tới cũng rất buồn cười, khi ta sinh ra chính là một kẻ mù lòa cụt một tay, bị người nhà ném xuống sông cho cá ăn, rõ ràng là sắp chết đuối, lại bị một lão già lo chuyện bao đồng cứu lên, sau đó dạy ta một thân bản lĩnh..."
"Như vậy mới có duyên phận hôm nay, có thể gặp được các người ở đây."
"Các vị khán giả, mọi người không cần xấu hổ, cũng không cần trốn tránh ánh mắt của ta, trong cuộc đời của ta, ta vẫn luôn bị người khác coi như quái vật, sớm luyện được bản lĩnh không quan tâm tới ánh mắt của người khác, có thể biểu diễn tài năng một cách bình thường."
Người kia nói xong, chậm rãi lôi ra bốn quả trứng gà.
"Nhìn kỹ, đây là cảnh tượng mà cả đời các người cũng khó gặp được."
Hắn nói xong, lần lượt quăng từng quả trứng gà lên trên, hai tay liên tục đảo đi đảo lại đón được trứng gà, rồi lại quăng lên lần nữa.
"..." Tề Luật.
"..." Lão K.
"..." Alger.
"Dù cậu có khuếch đại như thế nào đi nữa... rõ ràng đây chỉ là ảo thuật đơn giản nhất mà." Lão K không nhịn được mà nói.
Người kia liếc nhìn hắn ta.
"Đơn giản? Không, đặc sắc sắp tới rồi."
Vừa dứt lời, động tác của hắn cũng biến đổi...
Bốn quả trứng gà bị hắn ném mạnh ra ngoài, phát ra những tiếng xé gió.
"Cẩn thận!"
Alger giơ tấm chắn lên đón đỡ bốn quả trứng gà kia.
Chuyện kỳ diệu diễn ra.
Bốn quả trứng gà trên không va chạm lẫn nhau một cái, ba quả trong đó đâm vào trên tấm chắn, một quả cuối cùng lại bay lên cao, vượt qua phòng ngự của Alger, đập mạnh vào mặt của Alger.
Bịch!
Trứng gà vỡ vụn.
Lòng đỏ lòng trắng trứng gà bắn tung tóe lên mặt Alger.
Người kia loạng chà loạng choàng, cười lên như điên, suýt chút nữa thì rơi từ trên tường xuống.
Hắn vừa cười vừa vỗ tay nói:
"Một loại ảo thuật nho nhỏ mà thôi! Nó cần kỹ xảo cực cao mới có thể hoàn thành, có phải rất đặc sắc hay không?"
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:
[Ngươi chế tạo một rắc rối.]
[Ngươi dùng phương thức vỗ tay cùng cười to để biểu thị mình vui vẻ cùng sung sướng.]
[Lần rút bài tiếp theo, thẻ bài của ngươi sẽ chuyển thành đạo cụ chuyên môn dành cho thằng hề.]