Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 124: Liễu Bình? Hay là thằng hề?

Chương 124: Liễu Bình? Hay là thằng hề?
Hắn vừa nói xong, nhìn về phía hư không.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Ngươi biết được bí mật biến chúng sinh thành thẻ bài.]
[Điểm diễn của ngươi tăng lên.]
[Điểm diễn trước mắt: 6/10.]
Lúc này, trên tường truyền tới từng đợt tiếng động.
Tí tách.
Tí tách.
Keng!
Đồng hồ đi qua một phút.
Người bán rượu lập tức đưa tay rút một tấm thẻ bài.
Trên thẻ bài có vẽ một xe vận tải việt dã cỡ lớn, bên trong chứa rất nhiều loại vật liệu.
"Chiếc xe này... chuẩn bị vì tương lai trốn vào trong hoang dã, đáng tiếc..."
Người bán rượu thở dài một hơi, đặt thẻ bài ở một bên, lại nhìn chằm chằm vào người đối diện.
"Là tấm thẻ bài thằng hề sao? Nó là một tấm thẻ bài rất ít được lưu ý, chưa từng có người nào lựa chọn nó cả."
"Vì sao?"
"Bởi vì mỗi một Thẻ bài sư đều là tồn tại vượt trên chúng sinh, cao quý lại có tôn nghiêm, tuyệt đối không đóng giả làm thằng hề mua vui cho chúng sinh."
Người kia nhếch miệng mỉm cười: "Tôn nghiêm? Có vẻ như anh đã quên đi thời đại hiện tại là như thế nào, cũng quên mất anh đã là nô lệ của Nữ thần Thống Khổ."
"Ta đúng là đã thất bại..." Người bán rượu nói: "Như vậy cậu thì sao? Liễu Bình, chẳng lẽ cậu còn cho rằng mình có thể chạy thoát khỏi sự khống chế của những Thần linh kia sao?"
"Chạy thoát?" Người kia lộ ra vẻ kinh ngạc.
Người bán rượu lắc đầu nói: "Đừng giả bộ, Thẻ bài sư là cơ hội duy nhất thu hoạch được tự do."
"Anh lại nhắc nhở ta, vừa rồi ta đã quên rút bài."
Người kia đưa tay vào hư không rút một thẻ bài ra, lại dùng hai tay che lại, không nhìn.
Hắn chỉ nhìn chằm chằm Người bán rượu, nói: "Anh hoàn toàn tính sai, Người bán rượu."
"Ta sai nơi nào?" Người bán rượu hỏi.
"Anh quá đề cao bản thân, cũng quá coi trọng ta, trên thực tế, trong dòng lũ thời đại, cả anh lẫn ta đều chỉ là sâu kiến nhỏ bé, cơ bản là không có nơi nào có thể trốn thoát."
Người bán rượu im lặng một giây, nói: "Thời đại đáng chết này... Nếu như ngay cả trốn đều không thể trốn được, vậy chúng ta còn có cơ hội nào để giãy giụa hay không?"
Người kia lắc đầu nói: "Đầu óc của anh hoàn toàn bị cháy khét cả rồi, Người bán rượu, thực ra đây là một thời đại nô dịch cùng bị nô dịch, làm người tốt sẽ không có kết quả tốt..."
Hắn nghiêng người về phía trước, nói nhỏ bên tai Người bán rượu: "Cho nên, chúng ta cần làm cho những Thần linh kia nếm thử cảm giác bị nô dịch là như thế nào."
Người bán rượu mở to hai mắt, lộ ra vẻ mặt khó tin.
Tí tách.
Tí tách.
Keng!
Một phút tới!
Người bán rượu lấy lại tinh thần, rút một tấm thẻ bài khác ra.
Người kia cũng rút thêm một tấm thẻ bài, lại lật úp nó đặt lên bàn.
Người bán rượu bỗng bật cười, giơ tấm thẻ trong tay cho đối phương xem.
Trên thẻ bài có vẽ một bia mộ, bầu trời có ánh sáng thần thánh hạ xuống, chiếu lên bia mộ.
"Liễu Bình, đây là một tấm thẻ phục sinh mạnh nhất mà ta có, nó có thể phục sinh ba người vừa tử trận... cậu sẽ thua." Người bán rượu nói.
Người kia dùng ngón tay chỉ về phía hai tấm thẻ bài đang nằm úp trên bàn, nói nhỏ: "Ta còn có hai tấm thẻ bài còn chưa mở, thế nhưng ta không muốn chiến đấu tiếp với anh, ta có một đề nghị nho nhỏ."
"Cái gì?" Người bán rượu hỏi.
"Thực ra thử thách này cũng không có Thần linh chủ trì... Thần linh còn đang bận đánh lẫn nhau, cơ bản không để ý tới những con tôm tép như chúng ta, hay là anh nhường tôi chiến thắng? Ta sẽ dành cho anh tiền công đầy đủ."
"Điều này không có ý nghĩa gì cả, ta đã là nô lệ của Nữ thần Thống Khổ, những thứ mà cậu cho ta đều thuộc về nàng." Người bán rượu lắc đầu nói.
"Thế nhưng nếu như ta đưa ra một số tiền lớn, mua lại anh từ trong tay của nàng thì sao?" Người kia hỏi.
Người bán rượu dừng lại, một lúc lâu mới nói:
"Chỉ dựa vào cậu thôi sao?"
Người kia chỉ vào hai lá bài trên mặt bàn, nói: "Không ai biết được lá bài của ta, anh, ta, Thần linh, tất cả mọi người đều không biết, cho nên trên người của ta có khả năng vô hạn, mà anh..."
Hắn chỉ vào lá bài phục sinh trên tay Người bán rượu, cười nhạo:
"Quê hương? Đặt tên bộ bài của mình như vậy, các Thần linh đều biết được anh đang suy nghĩ gì, muốn xử lý anh thực sự quá đơn giản."
"Bộ bài của cậu tên là gì?" Người bán rượu hỏi.
Người kia ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: "Hoan Nhạc!"
"Vui vẻ à... Không phải thằng hề là để mua vui cho chúng sinh sao?"
"Ta cũng là chúng sinh."
Người kia nhấn lên hai thẻ bài, nhìn chằm chằm Người bán rượu, nói: "Anh có can đảm xây dựng lên một quê hương, tại sao lại không có can đảm nhường ta chứ?"
"Thế nhưng tại sao cậu lại không nghĩ cách chiến thắng ta?" Người bán rượu hỏi.
"Bởi vì anh đã chứng minh bản thân nguyện ý chống lại Thần linh, cứ như vậy, mới đáng giá ta dùng tiền để mua lại anh, điều này quan trọng hơn cả việc ta giết được anh một lần." Người kia nói.
Người bán rượu trở nên trầm tư.
Tí tách.
Tí tách.
Keng!
Lại một phút nữa trôi qua!
Người bán rượu vươn tay rút bài.
Người kia nói: "Là vĩnh viễn trở thành nô lệ của Nữ thần Thống Khổ, hay là tạo ra một tia hi vọng cho chính bản thân mình, tương lai được ta giải cứu... anh cần tự quyết định."
Bàn tay Người bán rượu cứng lại.
Người kia lại rút một tấm thẻ bài ra, vẫn không nhìn, đặt úp nó xuống mặt bàn.
Hắn nhìn chằm chằm Người bán rượu.
Người bán rượu cúi đầu xuống, yên lặng suy nghĩ.
Thời gian dần dần trôi qua.
Đồng hồ trên tường lại vang lên lần nữa.
Người kia lại rút ra một tấm thẻ bài, úp lên mặt bàn.
Hiện tại hắn đã có bốn thẻ bài không rõ.
"Nhanh chút đi, mặc dù đàn ông không thể nhanh được, thế nhưng cũng đừng lằng nhà lằng nhằng." Người kia gác chéo chân, nói với vẻ tùy ý.
Người bán rượu thở dài, thả thẻ bài trong tay ra, nói: "Giết ta."
Người kia bật cười, lật một thẻ bài từ trên bàn ra.
Trên thẻ bài có vẽ một chiếc quải trượng cong vẹo.
Ầm!
Thẻ bài hóa thành quải trượng, rơi vào trong tay người kia.
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt người này:
[Thẻ bài này đã chuyển hóa thành đạo cụ chuyên môn dành cho thằng hề.]
Người kia dùng sức kéo ra, rút một thanh kiếm mỏng từ trong quải trượng ra ngoài.
Hắn đứng dậy, một tay cầm kiếm, một tay vươn ra nắm chặt tay Người bán rượu.
"Chúc mừng anh gia nhập vào phe bên này, sớm muộn cũng có ngày ta sẽ mua được anh từ tay Nữ thần, làm cho anh lại sống giống người một lần nữa." Hắn nghiêm túc nói.
"Chỉ hi vọng là vậy... vậy ta nên gọi cậu là gì đây? Liễu Bình? Hay là thằng hề?" Người bán rượu nói.
"Đều được, khi ta ăn mặc như vậy, anh có thể gọi ta là Thằng hề, gọi Liễu Bình sẽ phá hủy không khí."
Người kia mỉm cười, thanh kiếm trong tay đâm ra!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất