Chương 127: "Ngươi sẽ hối hận."
Liễu Bình ngẫm nghĩ một lát, nói: "Ta muốn những tồn tại vốn không cam tâm trở thành Thị thần nhất tới nơi này."
Ngục Linh bình tĩnh nhìn hắn, hỏi: "Tại sao lại đưa ra một điều kiện như vậy?"
Liễu Bình nói: "Không cam tâm là một loại khí chất quý giá, đặc biệt là sau khi tử vong, trở thành Thị thần vẫn không cam tâm như vậy..."
"Loại khí chất này đã chứng minh chủ nhân của nó vốn cực kỳ xuất sắc, những tồn tại xuất sắc tới như vậy mới có thể miễn cưỡng đuổi theo bước chân của ta, nếu không Thị thần bình thường không thể tiến bước theo ta được." Liễu Bình nói.
"Ngươi chưa từng trở thành Thẻ bài sư, vì sao lại cảm thấy Thị thần không thể tiến bước theo ngươi?" Ngục Linh khó hiểu hỏi.
"Lời tuyên bố ẩn chứa chút kinh nghiệm của bản thân mà thôi." Liễu Bình nhún vai, nói.
"Được, ta sẽ kêu gọi những tồn tại mà trong lòng có sự không cam tâm mãnh liệt tới đây." Ngục Linh nói.
Nó đưa tay đặt trên quyển sách màu đen, nhẹ giọng niệm lên những chú ngữ tối nghĩa khó hiểu.
Theo tiếng chú ngữ càng lúc càng lớn, cảnh tượng xung quanh dần dần xuất hiện từng tầng sương mù xám như mộng ảo.
Những sương mù xám này nối liền cùng một chỗ, hóa thành từng mặt tường tạo thành một mặt tường cao tận trời.
Mặt tường cao mấy chục mét, dần dần ngăn cách bốn phía, bao vây Ngục Linh cùng Liễu Bình ở trong đó.
Chú ngữ bỗng dừng lại.
"Bọn chúng tới rồi!" Ngục Linh nói khẽ.
Liễu Bình nhìn về phía vách tường bốn phía xung quanh, từng đoàn sương mù xám hội tụ trên vách tường, hóa thành từng mặt kính bóng loáng.
Trong mặt kính, từng tồn tại có hình thái khác nhau dần dần xuất hiện.
Những tồn tại này bắt đầu đánh giá Liễu Bình.
Trên vách tường bên trái Liễu Bình, có một đám đàn ông vạm vỡ cởi trần.
Bọn họ đứng chung một chỗ, nhìn về phía Liễu Bình.
"Một thằng hề... một thằng hề mua vui cho kẻ khác, lại còn muốn làm chủ nhân để chúng ta hầu hạ sao?"
Người cầm đầu gầm nhẹ, như tiếng sấm nổ.
Liễu Bình nói: "Thằng hề chỉ là nhân vật chiến đấu mà thôi, lý tưởng chân thật của ta là làm cho tất cả mọi người đều thật vui vẻ."
Người cầm đâu kia nở một nụ cười khinh bỉ, lắc đầu nói: "Một tên nông cạn."
Hắn ta quay người đi về chỗ sâu trong mặt kính, những người xung quanh hắn ta cũng lập tức đuổi theo.
Vách tường hóa thành trống rỗng.
Bọn họ đi.
Liễu Bình bất đắc dĩ nhún vai, nhỏ giọng nói: "Vui vẻ có gì không tốt chứ."
Lúc này, vách tường bên phải truyền tới một giọng nói: "Nông cạn chân chính là đám ngu xuẩn không có đầu óc đó, trong Vĩnh Dạ mà có được vui vẻ, đây là một chuyện quý giá nhường nào, bọn chúng cơ bản là không hiểu."
Liễu Bình quay đầu nhìn lại.
Trên vách tường đó, sương mù xám phác họa ra một người khổng lồ trên thân đầy gai nhọn.
Hai mắt người khổng lồ tản ra ngọn lửa nóng rực, đang cúi đầu quan sát Liễu Bình.
"Ngươi tán thành ý nghĩ của ta sao?" Liễu Bình hỏi.
Người khổng lồ chậm rãi ngồi xổm người xuống, nói với giọng chân thành: "Đúng vậy, chúng ta sẽ cùng nhau nô dịch tất cả người thần phục, cả thịt da lẫn xương của bọn chúng sẽ là thức ăn của chúng ta, linh hồn của bọn họ cần phải kêu rên trước mặt chúng ta, khi bọn chúng đối mặt với chúng ta, cần phải quỳ trên mặt đất nói chuyện với chúng ta... ta hoàn toàn có thể cảm nhận được sự vui vẻ ẩn chứa trong đó, thằng hề, chúng ta là người trong đồng đạo."
Liễu Bình nhìn về phía Người khổng lồ, thấy được trên đỉnh đầu nó xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:
[Thực Nhân Ma Vương, ? ??]
[Nó là bán thần thời viễn cổ dùng chúng sinh làm thức ăn, trời sinh biết làm cách nào biến sinh linh trở thành thẻ bài, sau khi tử vong không cam tâm trở thành một người chết, bởi vậy đi lên con đường trở thành Thị thần.]
Liễu Bình ho nhẹ một tiếng, nói: "Xem ra ta cần giải thích một chút, tên ta là Liễu Bình, Thằng hề chỉ là nhân vật chiến đấu của ta mà thôi, với lại vui vẻ mà ta nói tới, cũng không có cách hiểu vặn vẹo như ăn người hay kêu rên gì cả."
Người khổng lồ lộ ra vẻ thất vọng, lắc đầu nói: "Ngươi không phải là Thẻ bài sư mà ta muốn tìm."
Hắn bước từng bước vào trong sương mù xám, dần dần biến mất trên vách tường.
Liên tục có hai vị Thị thần rời đi, lập tức làm cho những Thị thần còn lại xì xào bàn tán.
Liễu Bình quan sát cảnh tượng xung quanh.
Trên vách tường đối diện, một người đàn ông đầu trọc ngồi trên một bộ khô lâu to lớn đang quan sát hắn, lắc đầu nói:
"Thằng hề lại có thể trở thành Thẻ bài sư, đã vứt bỏ sự liêm sỉ cơ bản nhất, không phải là người mà ta muốn tìm."
Sương mù xám cuồn cuộn nổi lên.
Vị Thị thần này cũng biến mất khỏi vách tường.
Từng vị Thị thần không ngừng biến mất.
Cuối cùng, trên bức tường chỉ còn lại năm vị Thị thần.
Một người đàn ông phía sau bốc lên vô số ánh sáng tím đánh giá Liễu Bình, nói:
"Muốn cho ta trở thành Thị thần của ngươi, cũng không phải không được, thế nhưng ta có một điều kiện."
"Xin mời nói." Liễu Bình nói.
"Đổi lại ngày xưa... nhân vật như ta, ngay cả gặp mặt ngươi cũng không gặp được, từ nay về sau, ngươi đều phải nghe lời của ta." Người đàn ông kia nói.
Liễu Bình không nói gì.
Hắn ngậm chặt miệng, dần dần nhìn về những Thị thần còn lại trên vách tường.
Mấy giây sau.
"Ngươi, ngươi, ngươi còn ngươi nữa, các ngươi đều rời đi đi."
Liễu Bình chỉ vào người đàn ông phía sau bốc lên ánh sáng tím cùng với ba vị Thị thần khác, nói.
Người đàn ông kia nhìn chằm chằm hắn, nói: "Ngươi sẽ hối hận."
Hắn cùng ba vị Thị thần khác nhập vào trong sương mù xám, biến mất khỏi vách tường.
Tất cả vách tường đều trống không.
Chỉ còn lại một vị Thị thần cuối cùng, yên lặng đứng tại vách tường phía sau lưng Liễu Bình.
Liễu Bình quay người nhìn về phía Thị thần kia, nói: "Ngươi vẫn luôn không rời đi, ta đoán ngươi có ý nghĩ nào đó của mình, nói đi, nhìn xem chúng ta có thể lựa chọn lẫn nhau hay không."
Đó là một người phụ nữ mặc váy dài màu đen, trên mặt còn đeo một tấm mặt nạ thuần trắng, làm cho người khác không thể thấy rõ mặt của nàng.
Bóng đêm vô tận lượn lờ trên người nàng, ngay cả sương mù xám cũng bị đẩy ra, cơ bản là không thể tiếp cận cơ thể của nàng.
Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên đỉnh đầu của nàng:
[Chúa tể Tra Tấn.]
[?, ? ?? ?, ?]
[Danh hiệu của Thần linh.]
[Căn cứ tình báo do chúng ta thu thập được, đáng lẽ ra nàng đang tiến hành thần chiến với Nữ thần Thống Khổ, không biết tại sao lại xuất hiện ở đây, đồng thời còn trở thành một vị Thị thần.]