Chương 130: "Chúng ta sai ở đâu?"
Tiếng đập nện vang lên liên tục.
Không ai phòng ngự cả...
Mỗi một giây, bọn họ đều tiếp nhận nắm đấm như mưa của đối phương, lại dùng toàn lực đánh về phía đối phương.
Toàn bộ ngục giam đều yên tĩnh lại.
Một giây,
Hai giây,
Ba giây,
...
Thời gian giống như đã qua vô cùng dài, lại như mới trôi qua mấy phút.
Hai người đánh nhau làm cho cả người toàn là máu.
Trong máu có hỗn hợp cả mồ hôi, mỗi khi bọn họ đánh trúng đối phương, lập tức hóa thành một vùng sương máu tuôn ra ngoài.
Không khí áp lực làm cho người khác hít thở không thông yên lặng xuất hiện.
Tất cả chức nghiệp giả đều ngậm chặt miệng, giống như có thứ gì đó nắm chặt yết hầu của bọn họ, làm cho không kẻ nào có thể phát ra bất cứ thanh âm nào cả.
Toàn bộ ngục giam, chỉ nghe được những tiếng trầm đục khi nắm đấm đập vào người.
Bỗng nhiên...
Liễu Bình cười một cách điên cuồng, cao giọng nói: "Đây chính là quả đấm của ngươi sao? Gãi ngứa đều không đủ! Xem ra ngươi vẫn là một súc sinh mà thôi!"
Cả người hắn đều là máu, trong ánh mắt lại lộ ra ý khinh thường.
Ầm...
Máu tuôn như suối.
Một bóng người bị đánh bay ra ngoài, lại xoay người giữa không trung, bình yên rơi trên mặt đất.
Là Liễu Bình!
Hắn đứng cách đó khoảng mười mét, phun ra một ngụm máu, nhếch miệng cười nói:
"Tại sao lại muốn đánh bay ta? Chúng ta hoàn toàn có thể tiếp tục đánh, chẳng lẽ bản năng động vật của ngươi bắt đầu sợ hãi rồi sao?"
Ánh mắt của người kia rất phức tạp, nói thầm: "Tên điên..."
Rồi hắn ta lắc lư mấy lần, cuối cùng cũng không chống nổi nữa, ngã ầm xuống mặt đất.
"Tên điên?"
Ánh mắt của Liễu Bình trở nên lạnh giá.
"Điên cuồng... chính là một loại ca ngợi cao cấp, chứng minh sự nhận biết giữa chúng ta cách biệt quá lớn, mà ngươi mãi mãi cũng không thể đuổi kịp ta."
Hắn chậm rãi quay đầu lại, quét mắt nhìn tất cả chức nghiệp giả nơi đây.
Đám người tránh né ánh mắt của hắn.
Hắn giang hai tay, cao giọng nói: "Từ giờ trở đi, không cho phép bất cứ kẻ nào trong các ngươi đánh nhau nữa, nếu không ta sẽ đánh kẻ đó tới chết mới thôi."
Không cho phép đánh nhau nữa!
Đám người lại bắt đầu sôi nổi lên.
Có người cao giọng hét: "Chúng ta cùng tiến lên, xử lý thằng nhãi ngông cuồng này!"
Liễu Bình cũng không quay đầu lại, đi về phía sau.
Hắn nhảy lên tường vây, liếc nhìn vực sâu vô tận sau lưng, cười nói:
"Kẻ nào không phục, đi lên đánh với ta."
"Nào, các ngươi có thể cùng đi lên."
Tất cả tiếng ồn ào lập tức im bặt đi.
Vực sâu hắc ám chính là nơi rơi tự do vô tận, khi rơi xuống thì lập tức không còn bất cứ hi vọng nào nữa cả, sẽ vĩnh viễn rơi vào bên trong, vĩnh viễn cũng không thể đứng trên mặt đất nữa.
Đây là tuyệt vọng sâu nhất!
Điên cuồng!
Hắn đúng là kẻ điên!
Mọi người nghĩ thầm.
Một bóng người lao về phía tường vây, khi vọt tới nửa đường thì tốc độ giảm đi, cuối cùng dừng lại tại chỗ.
Lại là một thiếu niên.
Liễu Bình liếc qua, nhếch miệng cười nói: "Tới đây, đi lenen."
Thiếu niên kia cắn răng, đang định nhảy lên, bỗng nhiên có một giọng nói truyền tới từ phía sau:
"Đừng làm chuyện ngu xuẩn, ngươi không đánh thắng được hắn, chẳng lẽ ngươi muốn rơi vào trong hắc ám vô tận sao?"
Sắc mặt của thiếu niên kia trở nên trắng bệch, hai chân mềm đi, ngồi sụp xuống đất.
Lúc này, nhiệt huyết trên người hắn ta mới rút đi.
Liễu Bình thở dài với vẻ nuối tếc, nhìn về phía người vừa nói chuyện.
Người vạm vỡ toàn là máu kia đang cố gắng bò dậy từ dưới đất, vẻ mặt mỏi mệt.
Hắn ta nói với giọng không cam tâm:
"Ngươi là một kẻ điên! Coi như ngươi là người đánh nhau mạnh nhất thì ngươi trở thành lão đại nơi này là được, dựa vào đâu mà muốn cướp đi niềm vui thú duy nhất của chúng ta? Dựa vào đâu mà chúng ta đều là súc sinh?"
Liễu Bình ngồi xuống trên tường rraof.
Hắn duỗi ngón tay mang máu, chỉ vào đối phương, hỏi: "Tên ngươi là gì?"
"Tần Băng An." Người đó nói.
"Chức nghiệp?"
"Huyết chiến sĩ."
"Cảnh giới cao nhất mà chức nghiệp của ngươi có thể đi tới, là cái gì?"
"... Tiên Huyết Chiến Thánh, ngươi hỏi vấn đề này để làm gì?"
Liễu Bình cảm thấy khá hứng thú, hỏi tiếp: "Vậy người mà ta vừa mới đánh bại thì sao? Nếu như thực lực của hắn tiếp tục tăng lên, sẽ trở thành cái gì?"
"Võ Thiên Vương."
Liễu Bình tiện tay chỉ vào một người trong đám người, hỏi: "Ngươi thì sao? Nếu như ngươi có thể tiếp tục tăng lên, cuối cùng ngươi sẽ trở thành cái gì?"
Một người bị hắn chỉ trúng, trả lời theo bản năng: "Áo Pháp Tôn Giả."
Liễu Bình vỗ vỗ tay, nhảy xuống khỏi tường rào, đi vào trong đám người.
Hắn đi vòng quanh đám người một lượt, nhìn tới mỗi người, cuối cùng đứng thẳng trước mặt người vạm vỡ kia.
"Ta là người tu hành."
Hắn nhìn về phía tất cả mọi người, nói tiếp:
"Nếu như không có gì bất ngờ, ta sẽ liên tục phi thăng, cuối cùng trở thành Chân Tiên."
"Về phần các ngươi, nếu như không có gì bất ngờ, các ngươi cũng sẽ tiếp tục đi về phía trước trên con đường mà mình đã chọn, trở thành Tiên Huyết Chiến Thánh, Võ Thiên Vương, Áo Pháp Tôn Giả, hoặc là tồn tại chí cao trong nghề nghiệp của mình."
"Có lẽ có một ngày, chúng ta sẽ gặp mặt trong hư không, trò chuyện với nhau, uống rượu với nhau, đếm kỹ thành tựu trong cả cuộc đời của mình."
"Đúng vậy, chúng ta cho rằng mình sẽ trở thành nhân vật như vậy, chúng ta coi đó chính là nhân sinh của chúng ta, cũng chuẩn bị kỹ càng vì điều đó, thế nhưng cuối cùng..."
"Chúng ta lại không trở thành con người như vậy."
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Gió thổi tiêu điều.
Vẻ mặt các chức nghiệp giả đều hiện sự chán nản, yên lặng nhìn hắn.
Liễu Bình đi ra mấy bước, nhìn bốn phía xung quanh nói: "Ở thời đại này, chúng ta là đồ chơi của vận mệnh, là nô lệ của Thần linh, coi như may mắn thấy được chân tướng, cũng không có trợ giúp, chúng ta chỉ có thể bị nhốt tại chỗ, đây mới là chân tướng của nhân sinh."
"Điều này thì có liên quan gì tới đánh lộn?" Tần Băng An hỏi.
"Các ngươi đều là chức nghiệp giả, lại lấy đánh lộn tìm niềm vui ở nơi này, đổi lại ngày xưa, ta gặp phải tình huống như vậy sẽ giết các ngươi." Liễu Bình nios.
"Chúng ta sai ở đâu?" Tần Băng An khó hiểu hỏi.