Chương 156: Nữ sĩ Thống Khổ
"Không đúng, không phải Vĩnh Dạ ở phía bên kia cánh cửa kim loại hay sao? Nơi này của chúng ta vẫn còn có ban ngày, chẳng lẽ không phải là một bộ phận của Luyện Ngục à?" Liễu Bình kinh ngạc hỏi.
"Mặt trời là nhân tạo, cánh cửa kim loại là một loại kết giới hỗn hợp giữa khoa học kỹ thuật cùng linh năng, chỉ có thể mô phỏng mười hai giờ ban ngày rồi cần tắt máy nghỉ ngơi, thực ra chúng ta vẫn luôn ở trong Vĩnh Dạ." Yana nói.
Liễu Bình ngậm một miếng cơm, nửa ngày mới chậm rãi nuốt xuống.
Vẫn luôn ở trong Vĩnh Dạ.
Thảo nào...
Thảo nào Vĩnh Dạ liên tục nuốt hết "Sinh giới" các nơi, thậm chí hủy diệt tất cả khu vực của người sống.
Nơi này vẫn luôn là Vĩnh Dạ!
Yana tiếp tục nói: "Vị trí của chúng ta, là một nơi trong Vĩnh Dạ tới gần Sinh giới nhất, tương đối mà nói cũng là an toàn nhất."
"An toàn? Mấy lần trước ta đều suýt nữa thì chết mất, ngươi nói cái này là an toàn nhất sao?" Liễu Bình hỏi.
Yana nói: "Đúng vậy, nơi này đã thành lập vòng sinh thái, có hoang dã cùng thành phố, có sinh linh đông đúc, không giống nơi sâu trong Vĩnh Dạ..."
"Nơi sâu trong Vĩnh Dạ là một nơi như thế nào?" Liễu Bình hỏi.
"Vĩnh Dạ không có biên giới, càng đi về chỗ sâu, càng có nhiều bí ẩn cùng bất ngờ, rất dễ dàng gặp được những tồn tại không biết mà ngay cả Thần linh cùng Ma vương đều phải e sợ rút lui, thế nhưng bình thường thì bọn chúng đều ở trong trạng thái ngủ say, sẽ không dễ dàng tỉnh lại từ trong tử vong." Yana nói.
"Cho nên chúng ta trốn tới nơi sâu, những Ma vương kia chưa chắc dám đuổi theo, với lại cũng không biết nên đuổi theo như thế nào, đúng không?" Liễu Bình hỏi.
"Đúng." Yana nói.
Liễu Bình im lặng vài giây, nói: "Ta còn chưa làm xong một vài chuyện, ngươi đợi ta thêm một hai ngày."
"Một hai ngày? Thời gian càng dài, tình hình trở nên càng nguy hiểm, tới cùng là chuyện gì?" Yana hỏi.
"Thế giới Tu Hành... quê hương của ta, còn có vài chuyện mà ta cần phải biết rõ ràng." Liễu Bình nói.
Nếu như lần này mình rời đi, lần tiếp theo trở về cũng không biết là cần đợi tới bao giờ."
Thế giới Tu Hành còn có thể tồn tại trong bao lâu?
Nó thuộc về Nữ sĩ Thống Khổ, thế nhưng Nữ sĩ Thống Khổ cũng chưa chắc an toàn.
Sư phụ ở nơi nào... còn có rất nhiều chuyện, nếu như lần này mình rời đi, chỉ sợ mãi mãi cũng không có cơ hội biết rõ.
Giọng nói của Yana vang lên lần nữa:
"Hai ngày... được thôi, cố gắng nắm chặt thời gian, hai ngày sau chúng ta phải rời đi, nếu không sẽ không còn kịp rồi."
"Được."
Kết quả bàn luận của hai người đã xác định, Liễu Bình lại bưng đĩa bắt đầu ăn.
Mấy phút sau...
Đội trưởng bưng hộp cơm, lớn tiếng nói: "Ăn nhanh chút, ăn xong chúng ta còn cần quan sát tình huống trong giáo đường nữa."
Trên bầu trời, truyền tới một giọng nữ: "Không cần."
Đám người ngẩng đầu nhìn lên, thấy được một người phụ nữ đang lơ lửng giữa không trung.
Chính là Vương Vi.
"Lão đại tới rồi!"
Đám người liên tục hò reo.
Vương Vi hạ xuống, quan sát mỗi một người ở nơi đây, cuối cùng ánh mắt rơi trên người của Liễu Bình.
"Đi theo ta." Cô ta hất đầu về phía Liễu Bình.
Liễu Bình đứng dậy, đi theo cô ta tới phía sau một bức tường.
"Cậu thắng?" Cô ta vừa cười vừa hỏi.
"Đúng vậy." Liễu Bình gật đầu.
"Tài năng của cậu thật làm cho người ta hoảng sợ, đúng rồi, cậu còn nhớ Người bán rượu sao?"
"Nhớ kỹ."
"Thẻ bài sư tiền nhiệm của Ám Vụ trấn, là nhân viên tiếp tân có mã số 03687, mỗi một Thẻ bài sư giống hắn ta hoặc là cậu vậy, đều cần trấn thủ một thị trấn nhỏ nơi biên giới ba tháng, nếu như có thể giữ vững, lập tức có thể tăng cấp, thu hoạch được quyền lực nhất định." Vương Vi nói.
"Ba tháng." Liễu Bình lẩm bẩm.
Trước khi chiến đấu với mình, Người bán rượu cũng nói với mình như vậy.
"Hắn rất không may, chết trong lần thiên trụy khi trước..." Liễu Bình nói.
Vẻ mặt của Vương Vi trở nên nghiêm túc: "Thẻ bài sư là người do Thần linh lựa chọn... một mình trấn thủ một phương chống lại Vĩnh Dạ, tức là hoàn thành khiêu chiến do Thần linh giao cho, đây cũng là lý do mà Thần linh công nhận các cậu."
"Ta biết." Liễu Bình nói.
"Tình huống trước mắt rất kỳ quái lại hay thay đổi, Nữ thần muốn tập trung chống lại kẻ địch, tất cả thị trấn nơi biên cương đều phải dựa vào các cậu trấn thủ, có vấn đề gì hay không?"
Vương Vi đứng im bất động, trên người lại tản ra một luồng lực lượng vô danh.
Những lực lượng này như từng cơn sóng gợn, nổi lên từng đợt ánh sáng giữa hư không, làm cho cảnh tượng xung quanh trở nên mơ hồ, mà Vương Vi đứng ở trong đó, càng lộ vẻ thần bí hơn.
"Đương nhiên không có vấn đề." Liễu Bình nói.
"Được, ngươi rất tốt, mạnh hơn La Sinh... ta sẽ dẫn ngươi thấy rõ con đường chân chính thuộc về Thẻ bài sư, dẫn ngươi hiểu biết về thế giới chân thực, thấy được chân lý cạnh tranh sinh tồn, trở thành người phía dưới vương tọa, thậm chí có ngày có vinh dự gặp được Nữ sĩ Thống Khổ." Vương Vi nói.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên giữa hư không:
[Chú ý, nàng ta đang ở vào trạng thái Thần hàng.]
[Nói cách khác, một vị Thần linh nào đó mượn cơ thể của nàng ta tới gặp ngươi.]
Nữ sĩ Thống Khổ.
Ngoài nàng ta ra, Liễu Bình không nghĩ ra còn có người nào nữa cả.
"Hiểu biết về thế giới chân thực... xin hỏi thế nào là hiểu biết về thế giới chân thực?" Liễu Bình nghiêm túc hỏi.
Vương Vi vẫy tay.
Ngay sau đó, đám người xung quanh biến mất hoàn toàn.
Trong toàn bộ thị trấn, chỉ còn lại hai người Vương Vi cùng Liễu Bình.
"Chân thực... trong tay ta."
Vương Vi giơ tay lên.
Một nắm thẻ bài bị nàng xòe ra như hình quạt.
Liễu Bình tập trung nhìn tới, thấy được trên những tấm thẻ bài này, đều là những gương mặt quen thuộc.
Thẻ bài đầu tiên chính là đội trưởng tiểu đội chiến thuật, thẻ bài thứ hai là một vị chức nghiệp giả khác, cứ thế mà suy ra, mỗi một thành viên của tiểu đội chiến thuật đều là một tấm thẻ bài.
"Đây là bộ bài tiểu đội chiến thuật, mỗi người bọn họ đều là một thành viên trong đó."
Vương Vi cất thẻ bài đi, đi tới trước mắt Liễu Bình, nói: "Trên thế giới này, chỉ có hai lựa chọn, hoặc trở thành cường giả thống trị kẻ khác, hoặc trở thành người bị kẻ khác thống trị, không thể làm theo ý mình..."
"Đây chính là chân lý của thế giới."
"Chàng trai, ngươi cần phải làm cho mọi người cam tâm tình nguyện cống hiến cho ngươi, cho dù dùng các phương thức như trộm cắp, lừa gạt, cướp đoạt trắng trợn, cũng phải làm cho bọn họ cam tâm tình nguyện trở thành thẻ bài của ngươi."
Vương Vi mỉm cười, ôn nhu nói: "Thế nhưng khi bọn họ trở thành thẻ bài rồi, không thể sống theo ý mình được nữa..."