Chương 158: Giao thủ
Ầm!
Thẻ bài hóa thành sương mù màu xanh lá, lượn lờ quanh người hắn vài giây, sau đó biến mất.
Giọng nói của Yana vang lên:
"Hóa ra là một tấm thẻ chất lượng kém... Suối Ánh Trăng chân chính sẽ nhập vào cơ thể của ngươi, tẩm bổ miệng vết thương của ngươi, làm cho chúng nhanh chóng khép lại."
"Đúng vậy, nàng ta thật nhỏ mọn." Liễu Bình nói.
Yana thở dài, nói: "Thẻ bài loại chữa trị của ta đã sử dụng hết cả rồi, nếu không ta cũng không đi vào Vĩnh Dạ... sau đó chúng ta phải nghĩ cách lấy được một chút thẻ bài chữa trị."
"Điều đó cần phải làm, thế nhưng chúng ta phải giải quyết chuyện hiện tại đã." Liễu Bình nói.
Hắn nhìn về phía trước.
Vương Vi đứng tại mấy chục mét bên ngoài, nói: "Vết thương của ngươi đã được tạm thời ngăn lại, trong vòng một giờ sẽ không xuất hiện vấn đề gì cả."
"Tốt."
Liễu Bình nắm chặt một luồng sáng lạnh từ trong hư không, rút nó ra.
Thuật đao - Tuyết Ảnh.
"Vương Vi tỷ, ta ra tay đây." Hắn nói với vẻ ngượng ngùng.
"Tới." Vương Vi tùy tiện làm ra tư thái phòng ngự.
Liễu Bình bỗng biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó...
Sau lưng Vương Vi xuất hiện một bóng hình mờ ảo.
"Thật nhanh!" Vương Vi kinh ngạc nói.
Trên tay nàng ta xuất hiện một luồng hắc mang, tiện tay ném về phía sau.
Bóng người kia như đã đoán được nàng ta sẽ ra tay trước vậy, cũng không ra tay, tới khi Vương Vi ném luồng hắc mang kia ra...
Thừa dịp bàn tay của nàng ta còn chưa thu hồi, bóng người kia hơi né tránh, thoát khỏi hắc mang, lách người tới.
Gió.
Giống như gió nổi lên vậy.
Một lưỡi đao sắc bén thuận gió lướt qua, dịu dàng mơn trớn cơ thể của Vương Thành.
Đao thuật - Vô Địch!
Liễu Bình đã là người tu hành Nguyên Anh, dựa vào cảnh giới này, uy lực đao thuật mà hắn có thể phát huy đã mạnh hơn khi trước rất nhiều!
Leng keng leng keng keng...
Trên người Vương Vi hiện lên ảo ảnh của một áo giáp màu xanh sẫm, cản trở tất cả lưỡi đao.
"Đao pháp tốt." Nàng ta khen ngợi.
Vương Vi ngẫm nghĩ, nói tiếp: "Trong lần vừa rồi, cả ta và ngươi đều xuất một chiêu, ta chỉ là thăm dò, mà ngươi lại tính toán được mọi phản ứng của ta, nắm bắt thời cơ chém ra một đao, nếu như là người khác, thật sự sẽ bị ngươi giết chết."
Liễu Bình lại xuất hiện bên ngoài mấy chục mét, cười nói: "Không thể giết được Vương Vi tỷ đây, xem ra ta còn cần cố gắng hơn một chút."
Hắn làm ra tư thái phòng thủ.
Một đao vừa rồi không thể thành công, như vậy mình cũng không cần thể hiện ra càng nhiều nữa.
Mình xuất sắc như vậy rồi, nếu tiếp tục bộc lộ ra một mặt ưu tú hơn, rất có thể bị nhận ra thân phận chân chính.
Ví dụ như Thái Thượng Trừ Ma - Hư Thần Trảm.
Loại đao thuật vô hình vô chất như này, chính là kết tinh tâm huyết của mình, đánh đâu thắng đó.
Khi tu vi mình còn thấp, mình không thể phát huy uy lực của môn đao thuật này đưuọc, thế nhưng từ khi lên cấp tới Nguyên Anh, mình dần dần tìm về thực lực chân chính của bản thân.
Nói trở lại, từ khi mình tiếp xúc với đám người này tới nay, từ kỹ xảo chiến đấu, thuật pháp, lục nghệ, thậm chí là người của thế giới Tu Hành, đều là thứ mà bọn họ khát vọng có được.
Điều này có nghĩa là gì?
Một loại suy đoán đơn giản nhất là:
Những thứ này có giá trị rất lớn, như vậy những tồn tại bên ngoài thế giới Tu Hành, tại phương diện kỹ nghệ chiến đấu là không bằng thế giới Tu Hành.
Chuyện này, tối nay lại hỏi Yana là được.
Có thể nàng sẽ biết một vài chuyện.
"Một chiêu vừa rồi có tên là gì?" Vương Vi quả nhiên bắt đầu hỏi.
"Vô Địch." Liễu Bình nói.
"Đao pháp không tệ, trên hoang dã cũng có loại đao thuật này sao? Ngươi học của ai?" Vương Vi hỏi.
"Một chiêu vừa rồi sao? Ta đã gặp qua rất nhiều đao pháp, bọn chúng chỉ có thể giết người, lại không có bất cứ ý cảnh nào cả, cho nên chính ta tự sáng tạo ra một loại, đặt tên là 'Vô Địch'." Liễu Bình nói.
"Lại là lời nói thật, cuối cùng ta cũng biết tại sao La Sinh lại chết rồi."
Vương Vi thở dài, thu tư thế lại, chậm rãi đi về phía Liễu Bình.
"Ồ? Vương Vi tỷ, không đánh nữa sao?" Liễu Bình giật mình nói.
"Không cần đánh nữa."
Vương Vi vươn tay, làm động tác rút bài ở trong hư không.
Một tấm thẻ màu xanh sẫm bị nàng tóm ra.
"Mỗi một vị Thẻ bài sư trấn thủ thị trấn nhỏ nơi biên giới, đều có tư cách thu hoạch được một chức nghiệp trong thị trấn, Thẻ bài sư số hiệu 03687 lựa chọn trở thành Người bán rượu, ngươi cũng có thể lựa chọn một chức nghiệp." Vương Vi nói.
Liễu Bình yên lặng lắng nghe, bên tai lại vang lên giọng nói của Yana:
"Không sao, chức nghiệp mà nàng ta cho ngươi, sẽ trở thành phó chức nghiệp của ngươi, không có ảnh hưởng gì cả, về sau nếu không muốn làm nữa thì để thẻ bài Thằng hề nuốt nó là được."
"Rõ ràng." Liễu Bình âm thầm trả lời.
Vương Vi nhìn dáng vẻ do dự của hắn thì cầm thẻ bài lên, nói: "Nhanh nhanh lựa chọn một chức nghiệp trong Ám Vụ trấn đi, Thẻ bài sư có thể nhận được chức nghiệp cũng không nhiều, đây cũng là trợ giúp lớn nhất mà ta có khả năng dành cho ngươi."
"Vâng."
Đầu óc Liễu Bình vận chuyển rất nhanh.
Mình nên lựa chọn một chức nghiệp nào đây?
Nếu như là chức nghiệp trên thị trấn, như vậy sử dụng phương án loại trừ, sẽ xuất hiện đáp án mà mình muốn.
Quán rượu - loại.
Tiệm thợ rèn - nếu mình thể hiện phương pháp luyện khí của bản thân, chẳng phải là cố ý bại lộ thân phận hay sao? Cũng loại đi.
Tiệm cơm - quên đi thôi, lần trước chỉ làm tiểu nhị cũng đã rất khó chịu rồi.
Chuồng ngựa - vật cưỡi mà nhiều cũng không có tác dụng gì.
Sòng bạc - chẳng lẽ muốn thu lưu một đám dân cờ bạc, thông qua bài cửu cùng xúc xắc để chống lại Vĩnh Dạ sao?
Chờ đã!
Liễu Bình bỗng nhớ tới một sự kiện.
Khi trước mình là Người gác đêm, nếu như hiện tại mình vẫn làm Người gác đêm, Vương Vi sẽ có phản ứng gì?
Hơn nữa, buổi tối nay mình vẫn phải gác đêm nữa.
Người bán rượu đã từng nói qua, Người gác đêm chỉ là chức nghiệp cơ sở, về sau còn có thể tăng cấp nữa.
Liễu Bình mỉm cười, nói với vẻ thấp thỏm:
"Vương Vi tỷ, trước kia ta là Người gác đêm, cũng tương đối quen với nghề này, hay là ta tiếp tục làm Người gác đêm, ngươi thấy được không?"