Chương 172: "Lát nữa gặp lại."
Ma pháp sư cũng không cam lòng rơi ở phía sau, dùng ma trượng chỉ về phía quái vật do Lão đại Linh cẩu biến thành.
"Hóa đá!" Hắn ta quát.
Một tia sáng từ trên ma trượng bắn ra ngoài, bắn về phía quái vật.
Quái vật lộn một vòng trên mặt đất, lập tức né được tia sáng này, đứng dậy lao về phía ma pháp sư.
Trên tay ma pháp sư bỗng có thêm một tấm chắn với từng tia sấm sét nhấp nháy.
Con thỏ kia thì đứng im tại chỗ quan sát một lát, không khỏi ngáp một cái.
Nó quay đầu nhìn về nơi xa.
Thằng hề đang lái xe máy, lao vùn vụt trên vùng hoang dã như một con báo săn đang săn mồi vậy.
Có vẻ như hắn không hài lòng với tốc độ của xe máy, Thằng hề lóe người lên, nhảy tới không trung, bay về phía trước như một luồng sáng.
Phía trước Thằng hề, chính là Thần linh khổng lồ được bao phủ trong làn sương mù âm u kia!
Dưới chân Thần linh, một chiếc xe tải đang bắn phá liên tục.
Trên một con đường khác, cả một đội xe đang nhanh chóng tiếp cận phía sau lưng Thần linh.
Con thỏ nhìn thấy Thằng hề đang bay, lại nhìn về phía Thần linh, con mắt dần dần sáng lên.
Là hắn sao?
Hắn muốn xử lý Thần linh rồi?
Lúc này mới thú vị chứ!
Con thỏ hoan hô, huýt sáo một cách vui sướng, bỗng nhiên hóa thành một luồng sáng băng sương, xông về bầu trời, đuổi theo Liễu Bình.
..
Gió lạnh gào thét bên tai mà qua.
Thằng hề bay trên bầu trời một lát, đã tiếp cận Thần linh thời đại trước.
Hắn cúi đầu xuống nhìn về mặt đất.
Chiếc xe tải kia vẫn đang lao vùn vụt trên hoang dã, súng máy trê xe tải vẫn đang bắn ra tia lửa, toàn lực hấp dẫn Thần linh thời đại trước di chuyển về phía Ám Vụ trấn.
Thằng hề nhìn chằm chằm vào chiếc xe tải, nói nhỏ: "Hóa ra nơi này cũng có một con Linh cẩu."
Chiếc xe tải kia bỗng mất tay lái, đâm vào nham thạch ven đường, liên tục lật đi lật lại mấy vòng, nổ thành khói đen cuồn cuộn.
Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ hiện lên giữa hư không:
[Ngươi kích hoạt kỹ năng thần bí: 'Sơ Diễn Giả'.]
[Ngươi chỉ định người điều khiển xe tải sẽ làm ra động tác né tránh thất bại.]
[Diễn xuất thành công!]
[Ngân hàng đã thanh toán thành công!]
Thằng hề huýt sáo, tiện tay rút một tấm thẻ bài từ trong hư không.
Thẻ bài: Hoa tươi lên sân khấu.
Hình vẽ trên tấm thẻ bài này nhanh chóng biến đổi, biến thành vô số quả bom với các hình thái khác nhau, bọn chúng được chồng chất trên một sân bóng đá, trên mỗi quả bom đều có cắm một bông hoa tươi.
[Ngươi đã hoàn thành 'mua vui'.]
[Thẻ bài: Hoa tươi lên sân khấu đã được chuyển hóa thành thẻ bài chuyên môn dành cho Thằng hề: Nghệ thuật của sự tĩnh lặng.]
[Ngươi có được các loại bom, uy lực nổ tung của chúng còn mạnh hơn so với bom bình thường, thế nhưng lại không tạo tiếng động, thậm chí còn không tạo ra bất cứ âm lượng nào, thật đúng là một nét chấm phá trong giới bom đạn.]
[Đây là một tấm thẻ bài tới từ Thần linh, nó không thẹn với thân phận của nó.]
Thằng hề bật cười, bỗng biến mất khỏi không trung.
Lại nhìn về phía mặt đất, tên Linh cẩu kia bò ra khỏi xe tải, cầm bộ đàm nói:
"Lão đại, bọn chúng tới ngăn cản ta."
Từ trong bộ đàm truyền ra giọng nói của Lão đại Linh cẩu: "Chạy, sử dụng tấm thẻ trở về kia đi, nhanh chóng tập trung với bọn ta!"
"Rõ!"
Linh cẩu vừa cất bộ đàm đi, bỗng nhiên phía sau truyền tới cảm giác đau đớn, ngay sau đó là trời đất quay cuồng...
Thằng hề đá hắn ta ngã xuống đất, ngồi xổm trên người hắn ta, ấn đầu hắn ta xuống đất, nói: "Còn có di ngôn gì sao?"
Tên Linh cẩu kia cười như điên, nói: "Ngươi muốn giết ta sao? Không thể nào!"
Trong tay hắn ta cũng cầm một tấm thẻ bài, cao giọng hét: "Quần thể trở về!"
Ầm!
Thẻ bài hóa thành một luồng sáng, bao phủ hắn vào bên trong rồi bay lên bầu trời, chuẩn bị chạy thoát khỏi nơi đây...
Bỗng nhiên có một con rắn màu đen xuất hiện trong hư không, thân thể tăng vọt lên tới mấy chục mét, lập tức nhào tới, quấn chặt lấy cả tên Linh cẩu lẫn ánh sáng đang bao phủ hắn ta.
Linh cẩu liều mạng giãy dụa, thế nhưng lại không thể tránh thoát con rắn này.
Một lát sau, ánh sáng trên người hắn ta dần dần tối đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Giọng nói của Yana vang lên:
"Mặc dù Linh cẩu là chức nghiệp tập thể, thế nhưng cũng được coi là Thẻ bài sư, ta cần tra tấn linh hồn của hắn ta để khôi phục thực lực."
"Không có vấn đề." Thằng hề vỗ tay nói.
Con rắn đen kia nhanh chóng thu người lại.
Linh cẩu bị kéo vào bên trong hư không, hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.
Mấy giây sau, một tấm thẻ bài bị đẩy ra khỏi hư không, lơ lửng rồi rơi vào trong tay Thằng hề.
Trên thẻ bài có vẽ một con Linh cẩu.
"Linh cẩu - Nhị."
"Đây là một tấm thẻ chức nghiệp trong cơ thể Linh cẩu, nó có nhiệm vụ thu hút hỏa lực cùng bắn lén từ xa.]
Giọng nói của Yana vang lên lần nữa:
"Linh hồn của hắn ta thuộc về ta, thẻ bài thuộc về ngươi."
Thằng hề bật cười: "Ta thích loại thu hoạch này."
Hắn thu thẻ bài lại, nhảy lên cao rồi lại bay về phương hướng khác.
Mấy giây ngắn ngủi sau...
Thằng hề bay thấp gần bên đội xe của tiểu đội chiến thuật của Ám Vụ trấn, nói nhanh: "Các ngươi có năm phút để làm cho nó quay đầu, năm phút sau lập tức rút lui."
"Vương Mãnh, ngươi phụ trách bảo vệ nơi này, nếu như có Linh cẩu tới nơi đây, ngươi cần chiến đấu."
"Tốt, các anh em, đi theo ta." Đội trưởng đoàn đội phất tay, chỉ huy đội xe lao về phía Thần linh thời đại trước.
Vương Mãnh nhảy xuống xe, tới cạnh Thằng hề, nói: "Tình huống như nào vậy?"
"Ta triệu hồi ra ba vị tồn tại, bọn họ sẽ chiến đấu giúp chúng ta một lát, đủ năm phút sẽ tự quyết định là nên đi hay ở lại, mà ta không ở nơi đó, cho nên bọn họ chắc hẳn cũng sẽ không nói nhiều, thời gian vừa tới sẽ tự động rời đi." Thằng hề nói.
"Nói cách khác, năm phút sau đám Linh cẩu sẽ chạy tới sao?" Vương Mãnh nói.
"Đúng vậy, ta đi ngăn cản bọn chúng, ngươi sẽ là lớp bảo vệ thứ hai." Thằng hề nói.
"Như vậy, hiện tại chúng ta phải nhanh chóng rút bài... xin hãy kể cho ta một câu chuyện bi thảm nữa đi." Vương Mãnh nói.
"Thế nhưng hiện tại ta là Thằng hề, Thằng hề cần làm người khác vui vẻ mới có thể rút bài, ta kể cho ngươi một câu chuyện cười đi." Thằng hề nói.
"Hiện tại ta là Hiệp khách... vẫn nên kể chuyện bi thảm trước đi, sau đó tới chuyện cười sau, tiếp đó lại kể một chuyện bi thảm, lại tới kể chuyện cười, cứ như vậy, chúng ta đều có thể rút bài." Vương Mãnh nói.
Hai người yên tĩnh lại.
"Như vậy quá phiền phức." Thằng hề nói với giọng suy tư.
Vương Mãnh lẩm bẩm: "Đúng vậy, vì chiến đấu, chúng ta thực sự... quá khó khăn..."
Hắn ta yên lặng chảy nước mắt.
Tốt!
Hắn ta có thể rút bài rồi!
Thằng hề thở phào nhẹ nhõm, nói: "Lát nữa gặp lại."