Chương 190: "Ồ? Yana, làm sao mà ngươi lại ở trong thẻ Anh linh?"
Hắn chậm rãi thay đổi pháp ấn trên tay.
Vòng trăng tròn tản ra, hóa thành từng sợi dây ánh sáng, tản ra phía sau lưng hắn, giống như một phần đuôi cánh phấp phới theo gió vậy.
"Được rồi, ta sẽ nắm chặt thời gian đi đột phá cảnh giới, rất nhanh sẽ trở lại."
Liễu Bình nói với mấy người trong quán rượu.
"Chính ngươi cẩn thận chút, chúng ta không quen thuộc với thế giới này." Đội trưởng nói.
"Không có việc gì." Liễu Bình mỉm cười nói.
Hắn đi khỏi quán rượu, bay lên trên trời, trong nháy mắt hóa thành luồng sáng bay xa.
Mấy chục giây sau.
Trên sa mạc.
Liễu Bình rơi xuống, vận chuyển linh quang, lập tức dẫn dắt sự cảm ứng của thế giới.
Mây đen cuồn cuộn kéo tới.
Từng luồng sấm sét từ trong tầng mây lấp lóe, tản ra uy thế khổng lồ.
Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên trên hư không:
[Thiên kiếp Hóa Thần sắp xảy ra.]
[Ngươi cần phải vượt qua kiếp nạn này, mới có thể tấn thăng lên làm tu sĩ cảnh giới Hóa Thần.]
[Năm,]
[Bốn,]
[Ba,]
[Hai,]
[Một.]
[Bắt đầu!]
Ầm...
Một luồng sét xuyên qua tầng mây đen dày nặng, bổ thẳng về phía Liễu Bình.
Liễu Bình tiện tay rút Tuyết Ảnh đao ra, nhẹ nhàng hất lên.
Một luồng ánh đao lạnh lẽo từ trên lưỡi đao bay ra ngoài, đón gió mà lên, chém trúng luồng sét đang rơi xuống kia.
Thiên lôi vỡ tan thành từng tia điện nhỏ, lóe lên rồi biến mất trong màn đêm đen kịt, chẳng mấy chốc đã tan biến mất.
Liễu Bình múa ra một vòng đao hoa, lẩm bẩm: "Ta làm gì có thời gian ở nơi này chậm rãi độ kiếp chứ, cần độ kiếp nhanh hơn mới được."
Hắn vỗ túi trữ vật, lập tức có vài chục linh kiện chiến giáp xoay quanh người của hắn, sau đó tự động tổ hợp thành một bộ áo giáp mặc lên người hắn.
Chiến giáp của Kiếm tu.
Có giáp, có đao.
Liễu Bình hít sâu một hơi, nhảy lên cao cao rồi phóng thẳng lên tầng mây.
Đuôi cánh ánh sáng phía sau lưng của hắn kéo ra một luồng sáng thật dài trên bầu trời, trông rất đẹp mắt.
Khi hắn vọt thẳng vào trong tầng mây đen kịt, hai tay cầm đao, không ngừng lượn vòng xung quanh.
Lôi kiếp đầy trời, bắn tới như núi tựa biển, lại có từng luồng ánh đao sáng như tuyết bay ra ngoài, chém tản sạch lôi kiếp bay tới.
Thời gian dần dần trôi qua.
Vào một thời điểm nào đó.
Liễu Bình đứng thẳng, hai tay cầm đao, không nhúc nhích.
"Mặc dù dùng như thế rất có lỗi với môn đao thuật này, thế nhưng thời gian đang cấp bách..."
Vù!
Gợn sóng vô hình, vặn vẹo từ trên trường đao tản ra ngoài, dùng tốc độ cực nhanh truyền trong hư không, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ vùng trời này.
Đây cũng là đao thuật mà Liễu Bình ẩn giấu làm con bài chưa lật.
Chân Không Trảm Pháp - Hư Trảm Nhất Thức!
Từ giờ phút này, mỗi khi có quả cầu sấm sét xuất hiện trong lôi kiếp, ngay lập tức bị một ánh đao vô hình chém nát tan.
Vô số lôi kiếp xuất hiện, vô số kiếp lôi bị phá nát.
Xuất hiện lập tức bị hủy diệt, ngay cả di động cũng không làm được!
Thời gian dần dần trôi qua.
Tia sét trong lôi kiếp trở nên khó mà ngưng tụ thành hình.
Liễu Bình dùng một tay nâng đao, một tay khác sử dụng pháp quyết, quát khẽ: "Gió tới."
Phong Hành pháp - Cuồng Phong Truy Vân thuật!
Gió bão xuất hiện, liên tục quét ngang tầng mây, phối hợp với ánh đao vô hình, thổi tan từng mảnh mây đen trong lôi kiếp.
Trong vòng vài giây ngắn ngủi, những đám mây đen kịt do Thiên kiếp tụ tập tới đều tản đi mất.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:
[Ngươi đã chiến thắng Thiên kiếp Hóa Thần lần này.]
[Trong tất cả các loại Thiên kiếp, Thiên kiếp Hóa Thần cũng sẽ không sinh ra thần thông, cho nên Thiên kiếp của ngươi đã kết thúc.]
Sắc mặt Liễu Bình biến đổi, lập tức hạ xuống mặt đất.
Tới rồi!
Linh lực tăng lên trên diện rộng đã tới rồi!
Hắn đứng trên sa mạc, thu đao, nhanh chóng sử dụng môn bí thuật kia...
Bí thuật tối cao thiêu đốt thanh xuân tuyệt đối không chạy dưới trời chiều từ ngày hôm nay trở đi sẽ trở thành một thiếu niên có phong cách!
Linh lực vô tận bùng lên từ trong cơ thể, chúng nó rất hoạt bát lao tới toàn thân, lại được sự dẫn dắt của hắn, hóa thành từng luồng sương mù sôi sùng sục, ngưng tụ thành từng sợi dây ánh sáng phấp phới sau lưng hắn.
Thoáng nhìn qua, Liễu Bình giống như một con cáo chín đuôi vậy.
Thế nhưng theo lượng linh lực của hắn tăng tiến, "cái đuôi" của hắn cũng không chỉ có chín cái, tới cuối cùng, tất cả là có hai mươi ba chiếc đuôi như vậy.
Liễu Bình cẩn thận điều chỉnh bí thuật, làm cho tất cả cái đuôi của hắn trở nên ổn định lại.
"Cuối cùng cũng thành công, thế nhưng... cũng quá làm cho người khác để mắt tới chứ."
Hắn nhìn những cái đuôi phát sáng phía sau mình mà hơi rầu rĩ.
Thời điểm chiến đấu còn tốt, thế nhưng bình thường cũng là như vậy, nếu đi ra ngoài chẳng phải làm cho người ta chú ý hay sao?
Không được.
Ta còn phải sáng tạo ra một loại pháp thuật có thể ẩn giấu những chiếc đuôi này đi mới được.
Liễu Bình khoanh tay, đứng tại chỗ suy nghĩ vài giây, bỗng vỗ tay nói: "Có rồi, dùng nguyên lý của Liễm Tức quyết kết hợp pháp trận ẩn nấp, pháp trận ngăn cách làm nền tảng của pháp thuật, có thể làm như thế này..."
Hắn vươn tay, thử mấy lần, cuối cùng tạo ra một pháp ấn.
Trong hư không, một hàng chữ lập tức xuất hiện:
[Ngươi lại phát minh ra một thuật pháp mới, xin hãy đặt tên cho pháp thuật này.]
Liễu Bình thở dài: "Lần này cũng không tính là sáng tạo cái mới, đều là những thứ đã có trong thế giới Tu Hành, vẫn nên gọi là Liễm Tức quyết đi, thế nhưng tăng thêm mấy chữ này: "
"Liễm Tức quyết độc nhất vô nhị phiên bản mới nhất ít hơn ba chục triệu không bán."
Ngay sau đó...
Những cái đuôi ánh sáng sau lưng hắn đã bị ẩn nấp đi, cuối cùng cũng không thể thấy được nữa.
"Lần này có thể... này, Andrea, cường độ linh hồn hiện tại của ta đã đủ để triệu hồi ngươi chưa?"
"Đủ rồi." Giọng nói của Andrea từ trong thẻ bài truyền ra.
"Vậy thì chúng ta thử một lần..."
Liễu Bình nói, rút thẻ Anh linh ra, thấy được Andrea ngồi cạnh một ao nước trong veo, hai chân luồn vào trong nước, đang ngâm chân.
Hắn bỗng im lặng.
Chẳng biết khi nào, Yana cũng đi vào tấm thẻ bài Anh linh này.
Nàng đang đứng trên một cây đại thụ cạnh ao nước, cầm một quả trái cây, nhìn về phía Liễu Bình.
"Ồ? Yana, làm sao mà ngươi lại ở trong thẻ Anh linh?"
Liễu Bình ngạc nhiên hỏi.
"Tới làm khách chứ còn sao nữa, Andrea cho phép ta tới, ta liền tới." Yana nói với vẻ tùy tiện.
Nàng cầm trái cây trên tay ném cho Andrea.
Andrea nhận lấy trái cây đó, cắn một miếng, vui vẻ nói: "Tỷ tỷ, thật ngọt!"
"Đương nhiên rồi, coi như tại Luyện Ngục, quả này cũng không rẻ đâu." Yana mỉm cười nói.
"Cám ơn tỷ tỷ! Tỷ cũng xuống ngâm chân đi."
"Được."