Chương 197: "Ta cũng là Thái Vi cung..."
Tốn tế bào não suy nghĩ ông ta đi tới thế giới nào, còn không bằng dùng thời gian đó để suy nghĩ những lời mà ông ấy đã nói.
Rất có thể, điều đó là nhân tố mấu chốt có thể phá giải cục diện hiện tại.
Dù sao đây cũng là một quẻ mà ông ấy dùng toàn bộ tuổi thọ để tính ra.
Mà khi đó, mình chỉ suy nghĩ tới việc cứu ông ấy như thế nào, không quan tâm tới vấn đề của toàn bộ thế giới chút nào cả.
Thời cơ phù hợp...
Khi nào mới coi như là thời cơ phù hợp chứ?
Liễu Bình vừa nghĩ, vừa đi xuống bếp bưng đồ ăn, đặt lên bàn của ông lão môn phái Thanh Minh môn kia.
"Tiểu nhị, tới." Vị khách đội đấu lạp hô.
"Chuyện gì vậy, khách quan." Liễu Bình tới hỏi.
"Thanh toán tiền trà nước." Vị khách đội đấu lạp liếc hắn một cái.
- Còn có việc gì không? Nếu không ta rút lui đây.
"Tất cả là hai mươi văn đại tiền." Liễu Bình mỉm cười nói.
- Ngươi rút lui đi, à chờ một lát, ta vẫn còn một thứ muốn đưa cho ngươi, hay là ngươi mua thêm một món mang về?
"Làm thêm hai con cá cho ta, cần đủ cả hương lẫn sắc, cho vào túi ta sẽ mang đi." Vị khách đội đấu lạp nói.
"Có ngay, xin ngài chờ một lát." Liễu Bình nói.
Truyền âm hoàn tất.
Hắn lại đi về phòng bếp, chờ đầu bếp làm xong hai con cá kia, cho cả hai con cá vào trong một cái hộp đựng thức ăn, bưng lên đưa cho vị khách đội đấu lạp kia.
Vị khách đội đấu lạp dẫn theo hộp cơm, nghênh ngang rời khỏi quán rượu.
Nàng đi khỏi thị trấn, tìm một nơi vắng vẻ, mở hộp cơm ra xem.
Trong đó có hai con cá có đủ hương sắc rõ ràng.
Mà trong góc hộp cơm, có một pháp trận ngăn cách cực nhỏ đang liên tục vận chuyển.
"Năng lực bày trận vẫn xuất sắc như cũ." Nàng khen ngợi.
Nếu như không mở hộp cơm ra tận mắt chứng kiến, chỉ dựa vào thần niệm là không thể phát hiện có pháp trận tồn tại.
Yêu vương duỗi một ngón tay ra, dùng đầu ngón tay đâm nhẹ một cái.
Tách!
Pháp trận hủy bỏ, lộ ra một vật bên trong.
Đó là một viên ngọc giản.
Nó nhìn khá giống một viên ngọc giản bình thường, thế nhưng Triệu Thiền Y lại run lên.
Chẳng lẽ...
Nàng vươn tay, búng nhẹ lên trên ngọc giản.
Đinh!
Từ trên ngọc giản tản ra một luồng hắc mang, hầu như muốn thoát khỏi ngọc giản, xông ra ngoài.
Triệu Thiền Y nhanh chóng sử dụng một pháp quyết, khống chế luồng hắc mang lại.
Giọng nói của Liễu Bình cũng vừa đúng vang lên: "Vạn trượng bình nguyên, hướng đông nam cách ba trăm dặm, phía dưới tảng đá xanh ngọn Tiểu Biệt núi Khô Diệp, dùng pháp quyết này mở ra."
Mấy giây sau...
Hắc mang lại chui vào trong ngọc giản, biến mất không thấy gì nữa.
Triệu Thiền Y suy nghĩ vài giây, lẩm bẩm: "Cái tên này vẫn không đổi tính tình của chuột đất, đi đâu đều ẩn giấu chút thủ đoạn."
Thân hình nàng chấn động, hóa thành một luồng sáng bay lên không trung, nhanh chóng bay xa.
...
Quán rượu.
Liễu Bình dựa vào trên cột trụ của quán rượu, nhìn về phía ông lão tóc trắng đang uống rượu.
Chuyện về sư phụ đã không cần để ý thêm nữa.
Hiện tại mình có thể tập trung xử lý cục diện trước mắt.
Mặc dù ông lão trước mắt này hơi háo sắc, ăn uống cũng rất cầu kỳ, thế nhưng tại sao hết lần này tới lần khác lại tới đây?
Nơi mà Ám Vụ trấn xuất hiện lần này, đã khác với lần trước, ngay cả vị trí địa lý lẫn tên của nó bên trong kịch bản này đều được thiết lập lại.
Ông lão này chắc hẳn có việc.
Liễu Bình đang suy nghĩ, chỉ nghe ông lão kia hô lên: "Tiểu nhị!"
"Tới." Liễu Bình tiến tới.
"Ngồi đi." Ông lão tóc trắng nói.
"Ta không ngồi, đứng là được rồi, mời ngài dặn dò." Liễu Bình nói.
"Ha ha, còn giả bộ với ta hả? Đệ tử Thái Vi cung, Liễu Bình." Ông lão tóc trắng nói.
"Ngài biết ta?" Liễu Bình kinh ngạc.
"Ta có một môn thần thông có tên là Tầm Ẩn, bình thường thần thông này cũng không có tác dụng gì, thế nhưng đồ đệ ta nói ra tên của ngươi, hình dung tướng mạo của ngươi thì ta có thể tìm ra vị trí hiện tại của ngươi." Ông lão hả hê nói.
"Tiền bối thật lợi hại." Liễu Bình khen ngợi.
Thì ra là thế, Lý Trường Tuyết nói về chuyện của mình cho sư phụ của nàng.
Đồ đệ nói những gì mình trải qua cho sư phụ mình, điều này cũng rất bình thường, không có gì lớn.
"Bớt nói nhảm, nếu như ngươi là đệ tử Thái Vi cung, lại cứu được Trường Tuyết, theo lý thuyết ta nên chúc phúc hai ngươi, thế nhưng có một chuyện, hình như ngươi quên mất thì phải."
"Cái gì?" Liễu Bình khó hiểu hỏi.
Ông lão vươn tay tới trước mặt Liễu Bình.
"?" Liễu Bình vẫn không hiểu ý của đối phương là gì.
"Lễ hỏi." Ông lão phun ra hai chữ.
"Chờ đã... mặc dù hai chúng ta không phải là quan hệ đó, thế nhưng ta nhớ được rằng nên do sư môn ban thưởng đạo pháp song tu, sư phụ tặng lễ vật để bày tỏ sự chúc phúc, sau đó sẽ kết thúc buổi lễ chứ, tại sao tới lượt ngài, lại muốn lễ hỏi chứ?" Liễu Bình kinh ngạc hỏi lại.
Ông lão nghiêm túc nói: "Đồ đệ Trường Tuyết của ta có được sự công nhận của Kiếm linh, là chủ nhân của hai thanh Thần kiếm, còn là người ứng cử chức Chưởng môn tương lai của Thanh Minh môn, thế mà lại bị ngươi lừa đi mất, ngươi còn có mặt mũi ở nơi này đòi lễ vật hay sao?"
Liễu Bình nhíu mày, nói: "Ta cũng là Thái Vi cung..."
"Đệ tử nhập môn, là người mới nhập môn." Ông lão nói.
"Đúng vậy, cho nên ngài cảm thấy ta sẽ có tiền để đưa lễ hỏi sao?" Liễu Bình hỏi lại.
"Ít nhiều thì ngươi cũng phải cho ta chứ, hoặc là thanh toán bữa cơm này cũng được..."
"Chờ đã!" Liễu Bình cắt ngang lời của ông lão.
"Làm sao?"
"Ta cũng không có quan hệ gì với nàng, chỉ là cứu nàng một lần mà thôi, ngươi không cần coi ta trở thành đạo lữ của nàng ta."
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên Liễu Bình cảm ứng được điều gì đó.
"Lão già, ông cứ ăn đi, bữa này coi như tiểu nhị ta mời ông, lúc này ta có việc, đợi lát nữa còn có chuyện muốn nói với ông." Hắn nói.
"Vậy mới đúng mà." Ông lão tóc trắng mừng khấp khởi tự rót cho mình một chén rượu.
Liễu Bình xoay người rời đi, ra khỏi quán rượu, đi tới một vị trí hẻo lánh sau góc tường.
"Thế nào?" Hắn hỏi.
Andrea yên lặng xuất hiện, dùng tay xoa nhẹ hai mắt Liễu Bình một cái.
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Chú ý, đối phương đã sử dụng một loại pháp thuật nào đó lên người ngươi.]
[Ngươi đã bị loại pháp thuật này ảnh hưởng.]
[Đôi mắt của ngươi đang tiếp nhận loại pháp thuật này.]