Chương 196: Chuyện của năm đó
Ánh mắt trời chiếu lên người mọi ngươi, kéo cái bóng bọn họ dần dần kéo dài, mà cảnh tượng bốn phía xung quanh dần dần trở nên yên tĩnh.
Hoàng hôn biến mất.
Thế giới sắp bị bóng đêm bao phủ.
Ông lão vẫn luôn quan sát sự biến đổi của sắc trời, lúc này mới lộ ra vẻ nghiêm nghị.
Thời gian, không còn nhiều lắm!
Một Chưởng môn khác cũng xen vào: "Lão Trương, ngươi đã là người gần như có thể phi thăng rồi, làm gì cần vì một viên đan dược kỳ dị mà ruồng bỏ thiên hạ, tự hủy đạo đồ cơ chứ?"
Lần này, ông lão kia cũng mở miệng: "Ta cũng không có cách nào khác, cần phải làm như vậy."
Vẻ mặt của mọi người đều hơi thay đổi.
Người trung niên kia quát khẽ: "Đan được đều bị ngươi trộm đi, chẳng lẽ còn có nỗi khổ tâm?"
"Thôi, ta cùng các vị đạo hữu cũng coi như quen biết, dứt khoát nói hết chân tướng cho mọi người cùng biết, tạm thời coi như đền bù cho viên đan dược kia đi."
Ông lão áo xám chắp tay đi tới mấy bước, nhìn về phía mấy vị Chưởng môn vẫn đang cảnh giác chính mình.
Ông ta bỗng mỉm cười:
"Ta đã từng dùng tuổi thọ bản thân để gieo một quẻ, thấy được cảnh tượng trong tương lai."
Vẻ mặt bảy người biến đổi.
"Ngươi dùng bao nhiêu tuổi thọ?" Người trung niên khẩn trương hỏi.
"Toàn bộ."
"Ngươi điên rồi! ! Tại sao lại muốn làm như vậy!"
Ông lão áo xám khoát tay, bình tĩnh nói:
"Ta cần phải chết trong chiến dịch này, đây là số mệnh của ta... chỉ tiếc một quẻ kia quá thâm ảo, ta chỉ có thể hiểu một cách đại khái, thế nhưng không thể hiểu rõ ràng được."
"Tới cùng thì chuyện gì sẽ xảy ra?" Có người không nhịn được mà hỏi.
Ông lão áo xám nhìn phản ứng của mỗi người, vẫn tiếp tục nói:
"Chuyện kế tiếp cực kỳ đáng buồn, ta vẫn luôn không chắc có nên nói cho các ngươi biết hay không..."
"Từ đêm nay bắt đầu, ban ngày sẽ không còn xuất hiện."
"Khủng bố vượt quá tưởng tượng sắp xảy ra, chúng sinh đều không thể thoát khỏi."
Bỗng nhiên, một Chưởng môn quát: "Ngươi nói láo! Mấy vị đạo hữu thông hiểu quẻ thuật khác, đã sớm biết gần đây sẽ xuất hiện đại kiếp nạn, cho nên chúng ta mới chuẩn bị nơi tị nạn dưới lòng đất."
Một Chưởng môn khác vuốt chòm râu, nói: "Đúng là như thế, trên quẻ tượng của mấy vị đạo hữu khác, biểu hiện rằng nơi tị nạn dưới lòng đất có thể giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó này."
Ông lão áo xám bình tĩnh nói:
"Bọn họ tính toán cũng không sai, thế nhưng đáng tiếc... các loại biện pháp dưới lòng đất, cũng không thể ngăn cản tai nạn trước mắt."
Mấy người đều giật mình, không hiểu ra sao.
"Rõ ràng có thể giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó, lại không phải hiện tại?" Một Chưởng môn không nhịn được mà hỏi.
"Đúng vậy."
Ông lão gật đầu, bỗng quay người nhìn về phía người ghi chép ngọc giản...
Từ người đứng xem quan sát, giống như ông ta đang nhìn mỗi người tu hành đang quan sát đoạn cảnh tượng này vậy.
"Các vị đạo hữu, lão phu vốn là Cửu Thiên Tiên Ton tại Thượng giới, bởi vì lo lắng chúng sinh dưới hạ giới khốn khổ, cho nên xả thân hạ phàm, độ hóa chúng sinh, trải qua rất nhiều kiếp nạn, hiện tại đại kiếp sắp tới, lão phu đã không thể tiếp tục giúp đỡ các ngươi nữa, đành phải phi thăng mà đi, quay về Thiên cung."
Bảy vị Chưởng môn ngẩn người.
Liễu Bình cũng ngẩn ra.
Dù cho là ai đi nữa, cũng không nghĩ tới Quẻ Thánh lại nói ra mấy câu như vậy.
"Làm cách nào mới có thể chứng minh ngươi tới từ Thượng giới?" Một vị Chưởng môn thử dò xét hỏi.
Ông lão áo xám lắc đầu, nói: "Không còn kịp nữa rồi."
"Nhớ kỹ, hi vọng duy nhất của các ngươi là tới từ bản thân thế giới này..."
"Thế giới này chính là Nhân Gian giới, một phần của Lục Đạo Luân Hồi, cực kỳ đặc biệt, chỉ cần thời cơ phù hợp, nó sẽ có cơ hội thoát khỏi khống chế."
"Khi đã thoát khỏi khống chế, thế giới này sẽ tự động bay trở về hư không, tìm kiếm năm thế giới còn lại của Lục Đạo Luân Hồi."
"Nó sẽ dung hợp với năm thế giới đó, lại hóa thành một chỉnh thể."
"Cứ như vậy, tất cả mọi người các ngươi mới có thể được cứu..."
"Thời gian đã tới, các vị bảo trọng."
Nói xong, ông lão chậm rãi gục đầu xuống, bất động.
Bảy người không kìm lòng được mà lùi về phía sau mấy bước.
Nếu như viên đan dược Cửu Chuyển Hoàn Hồn Tạo Hóa đan kia được lưu lại trên người Quẻ Thánh, dựa theo lực lượng của viên đan dược đó, giờ phút này chắc hẳn có dị tượng xuất hiện...
Thời gian dần dần trôi qua.
Mấy chục giây sau.
Cái gì cũng không xuất hiện.
Không đúng.
Chẳng lẽ, Thần đan cũng không ở trên người Quẻ Thánh?
Thần đan đâu?
Hơn nữa, lời nói vừa rồi của ông ta là thật hay giả?
Thật sự sẽ có đại kiếp xuất hiện sao?
Những người khác vẫn còn đang suy tư, người trung niên kia lại như vừa tỉnh mộng, điên cuồng lao tới bắt được cánh tay của ông lão kia.
"Đừng nghĩ giả chết... Phong!"
Người trung niên quát lớn.
Từng luồng linh quang từ hai tay của ông ta xuất hiện, liên tiếp nhập vào cơ thể của ông lão.
Thế nhưng ông lão vẫn nhắm hai mắt, mặc cho ông ta lay động thế nào đều không có phản ứng lại.
Nửa ngày sau...
Người trung niên buông tay ra, lùi về sau mấy bước, vẻ mặt trở nên chán nản.
Ông lão áo xám chết rồi.
Dù thần thông có tuyệt diệu như nào đi nữa, đối với một người đã chết, đều không có tác dụng gì.
Đám người yên lặng nhìn về phía thi thể ông lão, vẻ mặt rất phức tạp.
Trong khoảnh khắc đó, mọi vật trở nên yên tĩnh.
"Chẳng lẽ... ông ta thật sự là Cửu Thiên Tiên Tôn tại Thượng giới?" Một Chưởng môn khó hiểu hỏi.
Không người nào nói chuyện.
Cũng không có đáp án.
Trên bình nguyên, gió dần dần lắng lại.
Tia sáng cuối cùng từ mặt trời cũng biến mất, màn đêm dần dần bao trùm bình nguyên phía dưới.
Bầu trời dần dần xuất hiện màu đen xám.
Đêm.
Tới.
…
Liễu Bình thu hồi thỏi bạc.
Hắn bưng từng món ăn lên bàn, lại đi xử lý ba loại rượu khác biệt, lúc này mới có thời gian rảnh rỗi, tiếp tục đứng tại cửa chính.
Khi đại kiếp xuất hiện, thời điểm nhân tộc cùng yêu ma quyết một trận tử chiến...
Sư phụ là người đầu tiên chạy mất.
Mình nên nghĩ tới sớm hơn mới đúng.
Được đó, lão già.
Hiện tại nghĩ kỹ lại, sư phụ vẫn luôn là loại khôn khéo, những năm đó, mỗi lần muốn đi dạo thanh lâu đều cần tính trước một quẻ, sợ gặp được những tiên nhân khác mà xấu hổ...
Loại người này, chẳng lẽ không hiểu được việc lưu lại một con đường cho mình sao?
Chó má Cửu Thiên Tiên Tôn tại Thượng giới.
Lão già này chính là không muốn mất thể diện, sợ về sau sẽ bị những người khác trách tội, muốn chạy cũng để lại lý do rất hùng hồn.
Liễu Bình cảm thấy rất là quái lạ.
Cuối cùng, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sư phụ đã chạy trốn rồi, mình cũng không cần quan tâm chuyện của người nữa.