Chương 204: Là sách thẻ...
Andrea đứng im bất động.
Đôi mắt đỏ thẫm của cô bé tản ra từng luồng lửa nhỏ, khẽ cười nói: "Vậy thì chưa chắc."
Thân hình cô bé giương ra, hóa thành một con rồng lửa với dáng người tuyệt đẹp, phun về phía trước một luồng lửa mạnh.
Chú thuật sư sa đọa vội vàng rút một tấm thẻ, quát: "Quỹ tích chuyển biến!"
Luồng lửa này lập tức chuyển ngoặt, phun thẳng lên bầu trời.
Chú thuật sư sa đọa thở phào một hơi, bỗng nhiên hắn ta lại chấn động toàn thân.
Đối diện hắn ta, con rồng lửa kia đã biến mất.
Andrea yên lặng xuất hiện phía sau lưng hắn ta, trường mâu đã đâm xuyên qua ngực của hắn ta.
"Những tội ác mà ngươi đã tạo ra, sẽ do binh khí của ta nuốt mất." Andrea nói.
Ầm...
Chú thuật sư sa đọa hóa thành một ngọn lửa hình người, xuyên qua bầu trời đêm, lao về phía mặt đất.
Andrea lấp lóe về phía trước, tóm được thi thể này, hạ xuống bên người Thằng hề.
"Cái tên này là chiến lợi phẩm của chúng ta."
Cô bé nói với Thằng hề.
"Thực ra ta cũng chuẩn bị bay lên muốn đánh với hắn ta một trận, thế mà ngươi lại giết hắn ta mất, thật sự là hơi tiếc nuối." Thằng hề cười hì hì nói, liên tục xoa xoa hai tay, giống như không thể ra tay mà cảm thấy sốt ruột.
Thằng hề cùng nam tu sĩ cùng nhìn về phía thi thể, thi thể của Chú thuật sư sa đọa đã bị cô bé vứt trên mặt đất, cũng đã chỉ còn lại một đống xương trắng.
Mặc dù được Thằng hề hỗ trợ, kích hoạt đại trận bắn ra một đòn kia làm cho Chú thuật sư sa đọa không thể không né tránh, thế nhưng chỉ dựa vào một đòn, đã có thể giết chết đối phương.
Thực lực như vậy thực sự làm cho người ta cảm thán.
Nam tu sĩ hơi lo lắng lùi về sau một bước, nói với Thằng hề: "Anh linh của ngươi rất mạnh, khó trách Nữ thần sẽ đặc cách ngươi trở thành Thánh giả."
"Quá khen rồi."
Thằng hề lấy một túi nhỏ từ trong ngực ra, vứt cho đối phwuong.
"Đây là cái gì... a, Thằng hề, ngươi thật sự làm cho người khác ưa thích mà."
Nam tu sĩ ước lượng cái túi, mỉm cười.
Nam tu sĩ nhìn về phía hắn, lại nhìn về phía Andrea, suy nghĩ vài giây rồi mới nói: "Nhờ ngươi hỗ trợ chúng ta, chúng nên nên thưởng cho ngươi mới được."
"Các hạ, ta muốn một tấm thẻ Mệnh Hồn." Thằng hề nói.
"Cũng được... lẽ ra loại hành vi tự tiện tiến vào thế giới tư nhân thế này, chúng ta sẽ cướp đi toàn bộ tài vật của hắn ta, bổ sung vào nhà kho của Nữ thần, thế nhưng trong chiến đấu, ngươi đã giúp chúng ta rất nhiều, ta sẽ làm chủ cho ngươi một tấm thẻ bài." Nam tu sĩ nói.
Hắn ta đi tới trước đống xương trắng kia, niệm ra những câu chú ngữ tối nghĩa.
Một tấm thẻ bài từ trong đống xương trắng bay ra, vững vàng rơi xuống trên tay nam tu sĩ.
Chính là tấm thẻ Mệnh Hồn kia!
Thằng hề nhận lấy thẻ bài, cười hì hì nói: "Cám ơn, không biết tôn tính đại danh của các hạ là?"
Tên nam tu sĩ kia nói: "Ngươi không cần biết tên cảu ta, cơ hội mà chúng ta có thể từ Luyện Ngục tới nơi này sẽ càng ngày càng ít, về sau có lẽ ngươi còn cần tự dựa vào bản thân mình."
"Vì sao lại như vậy?" Thằng hề hỏi.
Nam tu sĩ hạ giọng nói: "Biểu hiện tốt chút đi, rất nhanh thôi, ngươi sẽ rời khỏi thế giới Tu Hành này, trở lại trong Luyện Ngục."
"Bên này của ta còn hai vị Thánh giả nữa." Thằng hề nói.
"Bọn chúng là phế vật, ngươi không nên so sánh với bọn chúng, hiểu chưa?"
"Thì ra là thế."
"Rất tốt, chúng ta đi."
Nam tu sĩ gật đầu với Thằng hề, biểu lộ cũng cứng đờ lại, thân thể ngã xuống mặt đất.
Hắn ta lại biến thành một thi thể không có ý thức.
Trên bầu trời, tên ma quỷ kia cũng mở một cánh cửa bùng cháy, đi vào bên trong biến mất không thấy gì nữa.
Bọn họ đều rời đi.
Thằng hề đi về phía Triệu Thiền Y, đặt tấm thẻ Mệnh Hồn vào phần tim của nàng.
Ầm!
Cả tấm thẻ hóa thành bầu trời sao, xoay tròn Triệu Thiền Y với tốc độ cực nhanh, sau đó nhập vào cơ thể của nàng.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:
[Ngươi sử dụng thẻ bài: Mệnh Hồn, mục tiêu là Triệu Thiền Y.]
[Mệnh hồn của đối phương được bổ sung cực lớn, bắt đầu khôi phục sức sống của Cửu mệnh Miêu yêu.]
Trong quán rượu, yên tĩnh im ắng.
Triệu Thiền Y từ từ nhắm hai mắt lại, yên lặng cảm nhận vài giây, khóe miệng dần dần nhếch lên một độ cong.
Sau lưng nàng ta, bỗng nhiên xuất hiện một chiếc đuôi tuyết trắng hoàn chỉnh.
"Oa, Liễu Bình, cái đuôi của ta cuối cùng cũng trở lại... meo meo meo meo meo!"
Nàng ném đấu lạp đi, nhào tới, ôm chặt Thằng hề, liên tục dùng đầu cọ tới cổ đối phương.
"Được rồi, nghiêm túc chút đi." Thằng hề nói với giọng bất đắc dĩ.
Con mèo kia lại không quan tâm.
"Này, chung quanh có người đó." Thằng hề nói.
"Chiến tranh còn chưa kết thúc, vẫn chưa tới lúc chúng ta vui mừng đâu." Thằng hề nói.
Con mèo vẫn không để ý tới hắn.
"Chỉ là một cái đuôi mà thôi, trong chiến đấu kế tiếp rất có thể sẽ mất đi tính mạng một lần nữa, ngươi cần cảnh giác hơn." Thằng hề nói.
"Ngươi hiểu không? Hiện tại ngươi đang biến thành người, cũng không cần dùng lại hành động của mèo, ta không cách nào cảm nhận được sự vui sướng của ngươi." Thằng hề nói.
Mèo vẫn không nghe.
"Biết ngươi vui vẻ rồi, hiện tại có thể đi xuống." Thằng hề nói.
"Người vừa rồi nói, ngay lập tức sẽ có biến đổi lớn, chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, cần tranh thủ thời gian hành động." Thằng hề dùng giọng điệu lạnh lẽo nói.
Thế nhưng, con mèo này tiếp tục cọ cổ của hắn.
Andrea ở cạnh thì le lưỡi, lắc đầu nói:
"Cái tên này rất giống một con mèo đang lấy lòng ngươi đó."
…
Trong quán rượu.
Ông lão tóc trắng kia vẫn đang ngẩn người.
Thằng hề nhìn về phía ông ta, rồi đưa tay tại ngực mình rút một cái, lập tức rút thẻ chức nghiệp ra, mình lại khôi phục trở lại thành hình dáng ban đầu.
Hắn lại nhìn về phía đống xương trắng kia, lắc đầu: "Hai con ma quỷ vừa rồi, bọn chúng dùng phương thức nào lại có thể cầm đi toàn bộ mọi thứ của tên Thẻ bài sư sa đọa này vậy?"
Andrea nói: "Là sách thẻ... Yana tỷ tỷ còn đang ngủ, để ta giải thích cho ngươi đi..."
"Những quyển sách thẻ trong truyền thuyết, mỗi một quyển đều có lực lượng không giống bình thường, thế nhưng ngươi rất khó gặp đưuọc vật như vậy trong hiện thực, Thẻ bài sư chúng ta tiếp xúc, cơ bản đều dùng sách thẻ cả, muốn phá giải đi cũng không phải là việc khó gì."
"Cho nên sách thẻ của tên kia bị hai con ma quỷ lấy đi?" Liễu Bình hỏi.
"Đúng thế."
Andrea che miệng cười trộm, nói nhỏ: "Thế nhưng chúng nó không để ý tới một chuyện."
"Cái gì?" Liễu Bình hỏi.
"Tên Chú thuật sư sa đọa vừa rồi, trước khi bị ta giết chết, trên tay của hắn ta còn cầm một tấm thẻ bài."
"Vậy..."
"Liễu Bình, ta nói thẳng với ngươi đi, thực ra trước đó khi ta gặp ngươi, mỗi lần giả vờ có thể ăn quái vật ấy, thế nhưng thực tế cũng không phải như vậy, mà là ta có một loại năng lực..."
"Lấy được lợi ích từ trên thi thể vừa chết."