Chương 208: "Phía sau cửa là cái gì?"
Còn một ngày nữa.
Trong vòng một ngày này, Thẻ bài sư sẽ liên tục xuất hiện, tới đây để tranh cướp chức nghiệp Ác Mộng.
Thế nhưng không ai có thể tìm tới ta.
Liễu Bình rút một tấm thẻ từ trong ngực ra, trong thẻ bài này, Yana nằm trên một chiếc giường bằng đá, ngủ rất say.
Liễu Bình im lặng vài giây, cẩn thận cất thẻ bài đi.
Trong ánh mắt hắn bắn ra sự băng lạnh.
Thế giới Tu Hành sẽ bị Cựu nhật Thần linh cướp đi.
Mà khi bọn chúng thu hoạch được thế giới này, mọi thứ có trong thế giới này sẽ bị Nữ thần Thống Khổ hủy diệt hoàn toàn.
Nàng ta tuyệt đối sẽ không lưu lại bất cứ thứ gì có giá trị cho những Cựu nhật Thần linh kia.
Thế giới này.
Chỉ còn có thể tồn tại một ngày cuối cùng, trong sự tranh cướp của Thần linh.
…
Liễu Bình ngồi tại chỗ ngồi cạnh cửa sổ, dùng tay nâng má, yên lặng tự hỏi những chuyện đã xảy ra trong thời gian gần đây.
Một luồng sáng từ phía xa trên bầu trời bay tới.
Ánh lửa hạ xuống, xuất hiện một lá phù truyền tin lơ lửng trước mặt hắn.
Liễu Bình nhận lá phù, vận chuyển linh lực.
Giọng nói của Lý Trường Tuyết từ trong lá phù truyền ra: "Ta đã trở thành Kiếm tiên cảnh giới Hóa Thần, môn phái để cho ta tiếp nhận chức Chưởng môn, mà ta lại cảm thấy có làm hay không cũng chả sao cả, ngươi cảm thấy thế nào?"
Cảnh giới Hóa Thần rồi sao?
Liễu Bình cũng hiểu được.
Đó là công dụng của viên Thần đan kia, không chỉ chữa khỏi độc tính trên người của nàng, lại còn giúp nàng vượt qua một cảnh giới lớn nữa.
Làm Chưởng môn sao...
Tình hình trước mắt tới xem, mọi thứ đều đi về hướng kết thúc, nếu như nàng có thể đạt được quyền nói chuyện nhất định, đó là một chuyện tốt.
Liễu Bình chuyển thần niệm vào trong lá phù, truyền âm nói: "Chưởng môn là cần phải làm, đại chiến giữa nhân tộc cùng yêu ma sắp tới, ngươi cần càng nhiều lực lượng hơn nữa."
Nói xong, hắn thả phù truyền tin đi.
Liễu Bình lại ngồi một lát, bỗng vỗ tay một tiếng: "Ngày cuối cùng, ta cũng nên cố gắng!"
Hắn đứng dậy, đi khỏi quán rượu, xác định phương hướng, phóng lên trên trời, hóa thành một luồng sáng bay lượn về phía đường chân trời.
Hắn bay không bao lâu, một bóng người khác từ nơi nào đó trong Ám Vụ trấn cũng bay lên không trung, theo sát phía sau hắn, rất nhanh đã đuổi kịp, bay sóng vai với hắn.
Andrea!
...
Trong hang động dưới mặt đất.
Hai bóng người đi về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Không bao lâu, một khu vực trống trải xuất hiện trước mắt bọn họ.
Nơi này sắp xếp lít nha lít nhít quan tài, vẫn kéo dài tới cuối tầm mắt.
Chính là mộ huyệt dưới mặt đất mà khi Liễu Bình vừa thức tỉnh đã nhìn thấy.
"Chúng ta tới nơi này làm gì?" Andrea hỏi.
"Tại khu vực này, có nơi tị nạn của nhân tộc." Liễu Bình nói.
"Nơi tị nạn? Chỉ sợ đã bị nanh vuốt của Nữ thần Thống Khổ tìm ra rồi, dù sao bọn chúng có thể sai phái các tu sĩ xuống thăm dò." Andrea nói.
"Đúng thế." Liễu Bình xoa cằm, nói.
Ban đầu khi mình ở nơi tị nạn này, mình từng cùng một vài tu sĩ đã tận mắt nhìn thấy trên mặt đất xuất hiện một con quái vật cực kỳ kinh khủng.
Hiện tại nghĩ lại, con quái vật kinh khủng kia cũng là một loại kịch bản, thúc đẩy các tu sĩ xâm nhập vào sâu trong lòng đất để né tránh, thăm dò tình hình nơi tị nạn của nhân tộc dưới lòng đất giúp đám ma quỷ.
Mà căn cứ kịch bản này, người tu hành lại bị Thánh giả mê hoặc, trở thành nguồn suối lực lượng của Thánh giả.
Chỉ là hiện tại...
"Quẻ Thánh là sư phụ ta, khi ta thấy được đoạn ghi hình của ông ấy, thì ta có một loại suy đoán." Liễu Bình nói.
Trong hang động phía trước dần dần có tầng tầng quầng sáng hiện lên, trống rỗng ngưng tụ thành linh văn cấm chế vừa tỉ mỉ lại hợp quy tắc, ngăn cản con đường đi về phía trước của hai người.
"Đoạn ghi hình khi trước sao? Ta hoàn toàn không hiểu ông ta đang nói cái gì." Andrea nói.
"Quẻ Thánh cũng không phủ nhận quẻ bói của những đồng đạo khác." Liễu Bình nói.
"Ý của ngươi là, nơi tị nạn dưới mặt đất hoàn toàn có thể trợ giúp nhân tộc vượt qua cửa ải khó hay sao?" Andrea hỏi.
"Đúng."
"Thế nhưng nơi tị nạn cũng không thể ngăn cản được ma quỷ... với lại từ khi màn đêm bao phủ thế giới tới nay, thiên cơ không thể dò, ai cũng không biết, những nơi tị nạn dưới mặt đất khi nào mới phát huy ra tác dụng của nó." Andrea nói.
"Thế giới này chỉ còn lại một ngày cuối cùng mà thôi, nếu như nó thật sự có thể cứu vớt tất cả mọi người, như vậy chắc hẳn sẽ là ngày hôm nay!"
Liễu Bình nói, tiện tay lấy Tuyết Ảnh đao ra, đâm về phía tầng tầng cấm chế trước mặt.
Trên Thuật đao, rậm rạp linh văn màu vàng kim liên tục hỗn loạn, bùng nổ ra từng luồng sáng vàng kim chiếu rọi lên trên vô số cấm chế.
Trong nháy mắt, tất cả cấm chế đều mở ra.
"Làm cách nào mà ngươi lại có thể mở hết những cấm chế của tu hành giả trong thời gian ngắn như vậy?" Andrea khó hiểu hỏi.
"Sư phụ rất lười, ban đầu những chi tiết này đều do ta thiết kế, tới cuối cùng khi bố trí lên vậy mà ông ấy lại không thay đổi chút nào cả." Liễu Bình cảm khái nói.
Hiện tại mình đã là tu sĩ Hóa Thần, cũng không cần giống như lần trước, chỉ có thể nhảy núi để tiến vào một tầng nào đó trong nơi tị nạn dưới lòng đất.
Hơn nữa, nhảy núi chỉ có thể tới tầng thứ bốn mươi mà thôi.
Trên thực tế, nơi tị nạn được chuyên môn thiết kế này, cũng không chỉ sâu như vậy mà thôi.
Liễu Bình dẫn theo Andrea, mở ra tầng tầng cấm chế, bay xuống sâu trong lòng đất.
Ven đường có thể thấy được các loại pháp trận phòng ngự cỡ lớn, công sự che chở kiên cố, nhà kho chất đầy các loại vật liệu, vị trí ẩn nấp tị nạn.
Trong thời đại quá khứ, những thứ này đều dùng để bảo vệ hi vọng cuối cùng của nhân tộc.
Thế nhưng...
Tất cả mọi người vẫn phải chết.
Ngay cả thế giới cũng đều chìm vào trong Vĩnh Dạ.
Cho tới thời điểm này.
Liễu Bình dần dần thả chậm bước chân, dừng bước trước một cánh cửa lớn dày nặng.
Phía trước.
Là tầng thứ sáu mươi.
"Ồ? Hình như nơi này không có các loại pháp trận bảo vệ." Andrea nói.
Liễu Bình quan sát cánh cửa lớn kia, giải thích: "Đúng vậy, bắt đầu từ tầng này trở đi, đã không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào."
"Phía sau cửa là cái gì?" Andrea cảm thấy hứng thú, hỏi.