Chương 207: Bắt đầu hủy diệt
Giọng nữ nói: "Có người ngấp nghé thế giới này... mà ta muốn bọn chúng vừa đạt được thế giới này, lại phát hiện toàn bộ mọi thứ có trong thế giới này đều đã bị hủy diệt hoàn toàn!"
Liễu Bình gật đầu.
Ngày mai, đúng lúc hủy diệt thế giới này.
Nói cách khác, Nữ sĩ Thống Khổ dự định làm cho thế giới này rơi vào tay người khác vào ngày hôm sau.
Sẽ là ai chứ?
Nếu các Cựu nhật Thần linh dự định coi thế giới này là nơi mở ra thời đại mới, như vậy tất nhiên sẽ là bọn chúng.
Ngày mai.
Nơi này sẽ đổi chủ, trở thành địa bàn của Cựu nhật Thần linh.
Liễu Bình ngẫm nghĩ cực nhanh, mở miệng nói:
"Thiên trụy... ta phát hiện một vài sản phẩm khoa học kỹ thuật tại nơi thiên trụy, chỉ cần ngài lại phái thêm một nhóm thuộc hạ tới giao cho ta chỉ huy, ngày hôm nay chúng ta sẽ có thể chế tạo ra một vài thứ có thể hủy diệt thế giới."
"Không có thuộc hạ mới..." Nữ thần Thống Khổ lập tức nói: "Nếu như ngươi muốn làm cái gì thì tiểu đội của Vương Vi có thể cung cấp thiết bị cùng nhân lực cho ngươi."
"Vậy cũng đủ." Liễu Bình nói.
"Rất tốt, chiến tranh sẽ chính thức bắt đầu tại buổi sáng ngày hôm sau, Trần Lĩnh cùng Trần Phong phụ trách thu thập nô lệ trong chiến tranh, Liễu Bình sẽ phụ trách phần cuối cùng, hủy diệt toàn bộ thế giới này." Nữ thần Thống Khổ ra lệnh.
"Rõ!"
Ba người đồng thanh nói.
Nữ thần Thống Khổ hơi do dự, lại nói tiếp:
"Liễu Bình, trong trận chiến tranh này, ngươi cũng có thể thu phục một vài người tu hành làm thẻ bài của ngươi, dùng để trợ giúp ngươi trấn thủ Ám Vụ trấn trong ba tháng tới."
"Vâng." Liễu Bình đáp.
"Tiếp tục cố gắng lên, ta nghe nói nghề nghiệp của ngươi là Thằng hề, như vậy, hãy dùng lần hủy diệt này để mua vui cho ta đi, ta sẽ làm cho ngươi trở thành một Thẻ bài sư mạnh mẽ."
Nữ thần nói xong, ánh sáng bao phủ ba người đều thu về.
Những ánh sáng đó lại trở về trong quyển sách vàng kim, rồi lại hóa thành một tấm thẻ bài, bay trở về trong tay của Trần Phong.
Nữ thần rời đi.
Ba người đều thở phào một hơi.
"Thực ra nơi này vẫn còn có một vấn đề nữa." Liễu Bình nói.
Trần Phong cùng Trần Lĩnh đều nhìn về phía hắn.
"Ngày mai, thế giới này sẽ đổi chủ... thế nhưng ngay từ vừa rồi, cũng đã có Thẻ bài sư bên ngoài chạy tới quấy rối, thăm dò, thậm chí còn thu thập chỗ tốt, loại tình huống này đối với chúng ta mà nói là rất nguy hiểm." Liễu Bình nói.
Hắn đưa tay chỉ về phía đống xương trắng của Chú thuật sư sa đọa.
"Nhìn xem, cái tên này chính là Thẻ bài sư nhị tinh, dưới sự giáp công của ta và vị đại nhân kia, đã chết không thể chết lại nữa." Liễu Bình nói.
Trần Lĩnh nhìn đống xương trắng kia, sắc mặt dần dần trắng bệch như đống xương này vậy.
Trần Phong cũng chậm rãi gật đầu, nhìn qua giống như rất bình tĩnh, thế nhưng mồ hôi lạnh trên trán cùng với hai chân phát run, đã nói rõ tâm trạng của hắn ta cũng không bình tĩnh như biểu hiện.
"Tới cùng là thủ hạ của ai, lại dám thừa dịp Nữ thần bận rộn việc chiến tranh, ra tay cướp đi thế giới này." Trần Phong lấy một chiếc khăn tay ra, lau mồ hôi lạnh trên trán, nói.
"Cũng may chúng ta có ba người, dù cho kẻ nào tới đi nữa, ba người chúng ta đều có thể vây đánh một, còn có rất nhiều người tu hành có thể gia nhập chiến đấu... Nghĩ vậy, ưu thế cùng quyền chủ động đều thuộc về chúng ta cả." Liễu Bình cười hì hì, nói.
Trần Lĩnh cùng Trần Phong đều ngậm chặt miệng, không nói lời nào.
Thẻ bài sư nhị tinh!
Đây chính là Thẻ bài sư nhị tinh đó!
Thẻ bài sư có thể triệu hồi hai vị Anh linh, cứ thế mà chết mất.
Mặc dù nhìn qua chiến tích cũng không tệ, thế nhưng...
Vấn đề quan trọng nhất là...
Nữ thần đã không tới.
Hai vị ma quỷ đại nhân vừa giáng lâm cũng đã từng nói, về sau sẽ không tiện tới đây nữa.
Điều này đại biểu cái gì, chẳng lẽ còn không rõ ràng hay sao?
Nơi này sẽ trở thành tâm bão, đám Thẻ bài sư ngấp nghé tài nguyên nơi đây, đều sẽ tới nơi này tham dự.
Chỉ dựa vào một người Liễu Bình thì có làm được cái gì chứ?
Dựa vào hai người chúng ta bổ khuyết vị trí trống của vị đại nhân kia, cùng Liễu Bình nghênh chiến Thẻ bài sư nhị tinh?
Chẳng phải là tự tìm cái chết hay sao?
"À thì... Liễu huynh, chúng ta còn có việc cần bàn luận với nhau, tối nay chúng ta lại tới tìm ngươi sau, ngươi cảm thấy thế nào?" Trần Phong miễn cưỡng gạt ra một nụ cười, nói.
"Được, tùy thời hoan nghênh các ngươi tới." Liễu Bình nói.
Hai huynh đệ gật đầu với hắn, lùi về phía sau một bước, biến mất.
Liễu Bình đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, lắc đầu, cũng không để ý tới hai huynh đệ này nữa.
Ngay cả chiến đấu mà bọn họ còn không dám.
Loại người này, cơ bản là không thể giúp được mình, coi như miễn cưỡng đáp ứng cùng đi chiến đấu với mình, chưa biết chừng khi xảy ra chiến đấu, bọn họ sẽ là kẻ quay đầu chạy đầu tiên.
Đội trưởng chạy chậm tới, đi tới trước mặt Liễu Bình, nghiêm túc nói:
"Vừa rồi nhận được mệnh lệnh của quản lý Vương Vi, từ giờ trở đi, chúng tôi sẽ nghe theo mệnh lệnh của anh."
"Rất tốt, trước khi chúng ta tiến đến, ngươi đã từng dùng robot khổng lồ chiến đấu qua, chúng ta có thiết bị chuyên môn bảo hành robot hay không?" Liễu Bình hỏi.
"Đương nhiên là có, lúc nào cũng có thể lắp ráp."
Đội trưởng nói, đưa một vali xách tay nặng nề cho Liễu Bình.
"Ta giao quyền hạn này cho anh, ấn vào nơi này, nó sẽ tự động lắp ráp thành tháp sửa chữa."
"Được."
Liễu Bình tiếp nhận cái vali xách tay kia, thu nó lại, cười nói:
"Rất tốt, đó là một tin tức rất tốt, như vậy chỉ còn lại một chuyện nữa mà thôi."
"Xin ngài cứ sai bảo."
"Dùng toàn bộ thiết bị thăm dò của các ngươi, đi vào trong sa mạc, tìm kiếm một loại đạn dược."
"Là loại đạn dược nào vậy?"
"Nó có tên là: vũ khí hạt nhân chiến thuật mini."
Vẻ mặt đội trưởng biến đổi, nói: "Sẽ có loại vật này sao? Có tầm bao nhiêu?"
"Ta cũng không rõ lắm, ta chỉ biết là có thể sẽ có... cố gắng tìm kiếm đi, càng nhiều càng tốt." Liễu Bình nói.
"Chúng ta xuất phát ngay lập tức." Vẻ mặt đội trưởng trở nên nghiêm túc, nói.
Đội trưởng đi ra khỏi quán rượu, bắt đầu tập hợp thủ hạ.
Liễu Bình đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ liên tục hiện lên:
[Áo hư vô của Dạ Thần đang bao phủ trên người của ngươi, che phủ toàn bộ nhân quả lẫn hành tung giúp ngươi, thời gian còn lại: 23 giờ 15 phút.]
[Do Yana kính dâng.]